*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những người khác cũng nhìn ông ta.
Sau một hồi im lặng, Tiêu Hiếu hỏi Tông Thủ: “Ngươi còn gọi tổ tiên được không?"
Tông Thủ: “Được, nhưng ta lo...”
Tiêu Hiếu lắc đầu: “Không còn cách nào ngoài gọi tổ tiên! Chỉ có cường giả Bán Bộ Vô Cảnh mới có thể áp chế hắn, bằng không cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ bị hắn tiêu diệt từng người!"
Một cường giả Vô Đạo Cảnh lên tiếng: “Hắn thật sự sẽ không bị phản phệ sao?"
Câu hỏi này khiến những người tại đây sa sầm mặt.
Phản phệ.
Từ đầu đến giờ đã qua rất lâu, nhưng Diệp Huyên không hề có chút dấu hiệu bị phản phệ, ngược lại càng đánh càng mạnh.
Tiêu Hiếu không nói gì.
Y cũng nghĩ mãi mà không ra, vì sao Diệp Huyên cho đến giờ không những không bị phản phệ mà sức mạnh còn tăng lên vô số lần.
Rốt cuộc là huyết mạch kiểu gì?
Điều khiến ông ta ghét nhất là trông Diệp Huyên giống như phát điên, nhưng thật ra không phải vậy.
Lúc này, Tông Thủ vươn tay, gọi một lệnh bài xuất hiện. Lệnh bài chậm rãi dâng lên rồi hóa thành một luồng khói xanh, biến mất ở chân trời.
Ầm!
Sau đó là một bóng mờ xuất hiện rồi ngưng tụ lại thành hình một người đàn ông trung niên trước mắt mọi người.
Thấy người này, nhóm Tông Thủ vội vàng cung kính thi lễ: “Tham kiến sư tổ”.
Người sáng lập Vân giới: Vân Mộng Tử.
Từng đạt đến Bán Bộ Vô Cảnh ở thời kỳ đỉnh cao nhất, tuy gọi là Bán Bộ nhưng thật ra đã rất kinh khủng.
Khoảng cách giữa Vô Đạo Cảnh và Bán Bộ Vô Cảnh khác nhau như một trời một vực.
Vân Mộng Tử nhìn xuống, lạnh lùng cất tiếng: “Chuyện gì?"
Tông Thủ thi lễ rồi kể hết một năm một mười.
Nghe xong, Vân Mộng Tử nheo mắt lại: “Diệp Huyên kia có truyền thừa của A Đạo Linh?"
Tông Thủ vội đáp: “Vâng!"
Khóe miệng Vân Mộng Tử khẽ nhếch: “Thú vị, thú vị! Vậy mà lại có truyền thừa của A Đạo Linh, mà A Đạo Linh...”
Một tia không cam lóe lên trong mắt ông ta: “Không ngờ đời sau lại có người đạt đến Vô Cảnh”.
Nhóm Tông Thủ không dám hé răng.