Tiêu Hiếu: “Ngươi nghĩ hắn sẽ ngăn đươc thần lôi ư?"
Tông Thủ hơi cau mày.
Tiêu Hiếu siết chặt nắm tay: “Thần lôi kia do Quân Đạo Lâm để lại, ẩn chứa lực lượng pháp tắc mạnh mẽ kinh người, cho dù là Vô Đạo Cảnh đỉnh cao cũng không chịu nổi. Hắn...”
Nhưng ông ta im bặt khi nhìn thấy thủ cấp của một cường giả Chấp Pháp Tông rơi xuống gần đó.
Những người khác biến sắc.
Đúng lúc này, có người xuất hiện cách đó không xa.
Là Diệp Huyên, vẫn hoàn toàn lành lặn.
Thấy cảnh này, Tiêu Hiếu phát điên: “Ngươi... sao ngươi có thể...”
Diệp Huyên bỗng biến mất.
Ầm!
Kiếm quang màu máu lóe lên như sấm vỗ.
Đồng tử Tiêu Hiếu rụt lại, chân không lùi mà tiến, lao tới đấm vào kiếm của Diệp Huyên.
Cứng đối cứng!
Nắm đấm chạm lưỡi kiếm...
Ầm!
Theo tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hai người đồng thời bị đẩy lui. Khi Tiêu Hiếu dừng lại, toàn bộ cánh tay phải của ông ta đã hóa thành hư vô.
Thấy cảnh này, sắc mặt đám Tông Thủ trở nên xấu xí vô cùng.
Tiêu Hiếu gầm lên: “Các ngươi còn nhìn gì nữa? Liều mạng với hắn!"
Nghe vậy, bọn họ lập tức tỉnh hồn. Một tia dữ tợn lóe lên trong mắt Tông Thủ: “Giết!"
Gã ta vừa dứt lời, tất cả đã xông về phía Diệp Huyên.
Không ai còn bận tâm gì nữa.
Không phải ngươi chết chính là ta chết!
Liều mạng!
Nhưng Diệp Huyên ở nơi xa bỗng guồng chân bỏ chạy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời, chỉ để lại một biển máu phía sau.
Cảnh tượng này khiến cả bọn sửng sốt.
Tên này chạy?
Chạy ư?
Không đánh nữa?
Nhóm Tông Thủ cảm thấy tức tối không thôi, tựa như dồn toàn lực đấm ra mà chỉ đấm phải vải bông vậy.