790: Vào Thì Vào Ngươi Nghĩ Ta Sợ À!
Mà giờ khắc này, sau khi cắn nuốt vô số loại kiếm ý, Diệp Huyên phát hiện kiếm ý của hắn đã mạnh lên ít nhất mấy lần so với khi trước! Sự phát hiện này khiến Diệp Huyên mừng rỡ không thôi.
Kiếm Tiên có phân Tiểu Kiếm Tiên và Đại Kiếm Tiên, mà hắn hiện tại hẳn là Đại Kiếm Tiên!
Bây giờ, nếu hắn dùng kiếm Tiên Linh, lại thêm Rút Kiếm Định Sinh Tử, cộng vào hai loại kiếm ý, thì cường giả Nguyên Cảnh bình thương căn bản không thể chống lại hắn rồi!
Đúng lúc này, ông lão lưng còng đi đến trước mặt Diệp Huyên, lão đánh giá hắn một chút rồi mỉm cười bảo: "Bây giờ cậu hẳn đã là Đại Kiếm Tiên rồi?"
Diệp Huyên gật đầu: "Chắc là thế!" ! Ông lão lưng còng nhẹ giọng bảo: "Lão phu muốn nhờ tiểu hữu giúp một chuyện!"
Diệp Huyên nói: "Mời tiền bối nói!"
Ông lão lưng còng nhìn quanh bốn phía, nhẹ nhàng bảo: "Ngày sau nếu tiểu hữu gặp lại người đã truyền kiếm kỹ cho cậu, mong cậu hãy nói cho người biết một tiếng, năm đó người diệt Kiếm Tông ta là tộc Bà Sa, tộc này ở tinh vực Bà Sa..."
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Nếu có thể gặp lại, ta nhất định sẽ truyền lời!"
Ông lão lưng còng mỉm cười: "Đại chiến năm đó, những đồ vật có giá trị trong tông đều bị cướp hết, nhưng trong đại điện vẫn còn một ít thứ, đó là một thanh kiếm ruột đá, hiện tại có tác dụng rất lớn với cậu, cậu lấy đi đi!"
Nói xong, thân thể lão dần trở nên mờ ảo.
Diệp Huyên im lặng.
Thật ra từ đầu hắn đã nhìn ra được ông lão lưng còng là thể linh hồn, hơn nữa chỉ mỏng manh một sợi mà thôi!
Nói thẳng ra thì đối phương đã chết từ lâu rồi.
Chẳng bao lâu sau, ông lão lưng còng đã hoàn toàn biến mất trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên thi lễ với phía trước một cái, sau đó xoay người rời đi.
Hắn đi tới đại điện lúc trước, trong đại điện, hắn tìm được thanh kiếm ruột đá mà ông lão lưng còng nói!
Kiếm ruột đá này chỉ to bằng lòng bàn tay, cầm lên rất vừa vặn!
Mà Diệp Huyên phát hiện, lúc nắm chắc thanh kiếm ruột đá này, một luồng kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ đột nhiên tuôn ra từ thân kiếm, cuối cùng hội tụ lên trên cánh tay của hắn.
Cỗ kiếm ý này không thua kém chút nào so với kiếm ý Thiện Ác của hắn!
Diệp Huyên: "..."
Đại thần tầng hai lạnh lùng nhìn Diệp Huyên nằm sõng trên đất ở phía xa xa: "Vào? Ngươi óc heo à? Nếu ngươi đi vào thì người phụ nữ kia chỉ cần thổi hơi một cái thôi cũng gi ết chết được ngươi!"
Diệp Huyên có chút không phục: "Xin nhờ, bây giờ ta cũng mạnh lắm đấy, được chưa?"
Đại thần tầng hai lạnh nhạt nói: "Thật à? Vậy để ta xem ngươi mạnh được bao nhiêu".
Nói xong, nàng ta lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Diệp Huyên ngơ ngác, là sao? Sau một khắc, sắc mặt hắn bỗng trắng bệch, bỗng hắn xoay người, chớp mắt sau, hắn giơ hai tay lên: "Đầu hàng...".
Trước mặt Diệp Huyên là một con dị thú có dáng dấp y hệt như cái xác dị thú trên tầng thứ ba trong tháp Giới Ngục. Chỉ là một cái xác thôi mà đã khiến đại thần tầng hai phải kiêng kỵ đến vậy, nay đứng trước một con còn sống sờ sờ ở đây, bảo hắn làm sao mà không dè chừng cho được?
Con dị thú nhìn hắn chòng chọc với đồng tử xoay tròn trong hốc mắt, nom quái dị vô cùng, nhưng lại không nhào tới tấn công.
Thấy vậy, Diệp Huyên chậm rãi lùi về sau, ngặt nỗi hắn vừa nhích chân một bước thì nó đã sấn tới một bước, khiến hắn không thể không dừng lại. ! Hắn trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?"
Ánh mắt con dị thú bỗng tập trung vào bụng hắn. Một khắc sau đó, nó vồ tới!
Nhìn thấy khí tức quái dị tỏa ra quanh thân nó, Diệp Huyên lập tức biến sắc, xoay người bỏ chạy.
Tốc độ của hắn đã rất nhanh rồi nhưng dị thú đuổi theo không khác gì một cơn gió.
Dần dà, Diệp Huyên phát hiện dường như nó còn nhanh hơn hắn, nếu cứ tiếp tục thì hắn sớm muộn gì cũng bị nó tóm lấy.
Vì vậy, hắn lập tức ngừng lại, rút kiếm Tiên Linh chém về sau nhau một nhát.
Uỳnh!
Con dị thú bị đánh bay đi trăm trượng trong nháy mắt nhưng Diệp Huyên vẫn không lạc quan hơn được chút nào, bởi vì trông nó chẳng có vẻ gì là hề hấn sau khi lãnh trọn một kiếm của hắn cả.
Dị thú không thèm tránh, cứ thế lao thẳng vào đường kiếm của hắn.
Ầm!
Nó lại bay ra ngoài sau một tiếng nổ, Diệp Huyên cũng phải liên tục lùi lại đến hơn trăm trượng, sau khi dừng lại còn nôn ra một ngụm máu, rõ ràng đã bị trọng thương.
Một chiêu vừa rồi đã khiến lục phủ ngũ tạng hắn bị tổn thương nặng nề, không những thế cơ thể còn bị một loại khí tức kỳ quái quấn quanh ăn mòn. Nếu không nhờ có khí hỗn độn chống đỡ, hắn đã toi mạng rồi.
Nhưng Diệp Huyên phát hiện khí hỗn độn cũng chỉ có thể giúp hắn cầm cự nhất thời mà thôi, còn con dị thú kia vẫn lành lặn từ đầu đến chân, lại còn càng điên cuồng phẫn nộ hơn trước.
Thấy nó lần nữa lồ ng lộn đuổi theo, Diệp Huyên tiếp tục chạy khi nhận ra hắn thật sự không thể làm nó suy suyển mảy may.
792: Ngươi Đi Vào Là Biết Ngay
Có lẽ hắn có thể thử đối mặt nếu khởi động tháp Giới Ngục nhưng khi ấy cũng sẽ gặp càng nhiều phiền toái, bởi vì Giản Tự Tại trong tháp chắc chắn khó ăn hơn con dị thú này nhiều.
Trước mắt chỉ còn cách đi tìm người đàn ông cao lớn trong Viên Sơn mà thôi. Diệp Huyên nỗ lực tăng tốc độ, chẳng mấy chốc đã vọt đến trước một khu rừng rậm. Đúng lúc ấy, cảm nhận được con dị thú sau lưng bỗng dừng lại, hắn cũng dừng chân, quay lại nhìn nó, phát hiện trong đôi mắt thú là vẻ kiêng kỵ rõ mồn một.
Kiêng kỵ ư?
Trong khu rừng kia có thứ gì đó! Sắc mặt hắn trầm xuống khi nhận ra điều này. Nhưng khi quay lại nhìn, những gì hắn thấy chỉ là những thân cây đồ sộ cao vút, cành cây trổ ra xiêu vẹo khiến khu rừng trông như đang chơi thắt nút vậy. ! Cảnh tượng đầy vẻ quái gở như vậy khiến Diệp Huyên không dám bước vào.
Từ khi đặt chân đến thế giới nhỏ này, hắn phát hiện nơi này không hề đơn giản, lúc nào cũng phải hết sức cẩn thận.
Thấy Diệp Huyên dừng lại, con dị thú lại ngoác mõm rít lên the thé khiến mặt đất dưới chân hắn nứt toác ra.
Sức mạnh khủng khiếp ấy làm khóe miệng Diệp Huyên không khỏi căng lên. Phát hiện dị thú vẫn không dám đặt chân đến gần, hắn khẽ dịch người sang bên muốn tránh thoát, nào ngờ nó lại tiếp tục theo sát.
Xem ra nó nhất định không chịu bỏ qua cho mình. Sắc mặt hắn trở nên âm u, lặng lẽ hỏi trong lòng: “Đại thần tầng hai, cánh rừng sau lưng ta có gì bất thường sao?"
Đối phương nhàn nhạt đáp: “Ngươi đi vào là biết ngay”.
Hắn cười khổ: “Tiền bối à, nơi này kỳ quái như vậy, ta chỉ sợ vào rồi là không ra được nữa”.
"Tự ngươi đi mà giải quyết”.
Phán xong, nàng ta hoàn toàn im lặng.
Diệp Huyên thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?"
Không nghe được câu trả lời, Diệp Huyên cũng không hỏi lại nữa mà đi đến gần dị thú, phát hiện nó chưa chết hẳn, vẫn còn đang co giật từng chặp với một vết thương trên cổ.
Có thứ gì đã ra tay với nó mà hắn lại không nhìn thấy, không cần nghĩ cũng biết đó không phải thứ hắn có thể đối mặt vào giờ phút này!
793: Ta Phải Băm Xác Ả Thành Nghìn Mảnh!
Thứ có thể giết dị thú trong nháy mắt tất nhiên phải sở hữu thực lực hơn xa hắn, vì vậy không thể cứng đối cứng bằng vũ lực, chỉ có thể dùng trí.
Diệp Huyên không nói gì, lặng lẽ nâng tay phải lên.
Thanh kiếm trên đỉnh tháp vừa xuất hiện, một luồng kiếm thế hùng mạnh cuồn cuộn tỏa ra bốn phía. ! "Ngươi đổi chiêu nào khác được không?"
Giọng Giản Tự Tại vang lên bên tai: “Chỉ biết dùng mỗi chiêu này dọa người thôi à?"
Diệp Huyên lạnh lùng vặc lại: “Đếch phải chuyện của ngươi! Ta nói cho ngươi biết, Giản ác ôn, cho dù ta có bỏ mạng cũng phải cho nổ tháp Giới Ngục, lấy mạng đổi mạng với ngươi!"
Giản Tự Tại khạc ra tiếng cười lạnh lẽo: “Nổ tháp? Ngươi đề cao bản thân quá rồi đấy!"
Diệp Huyên không để ý nàng ta nữa mà lại nhìn quanh, bốn bề an tĩnh như một nấm mồ. .
Suy nghĩ một hồi, hắn thu kiếm lại, guồng chân chạy nhưng nhanh chóng phát hiện có chạy thế nào cũng vẫn dậm chân tại chỗ.
Nhận ra đối phương không muốn bỏ qua, gương mặt hắn tối sầm đi, trầm giọng thốt lên: “Vị tiền bối tránh trong bóng tối kia liệu có thể ra mặt trò chuyện được không?"
Chỉ có sự tĩnh lặng đáp lời.
Đương lúc hắn đang ngây ra như trời trồng, tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra, giọng nói của Giản Tự Tại lại vang lên trong tháp Giới Ngục: “Lần này ngươi tiêu đời rồi!"
Sau đó, bóng người mờ ảo kia lại xuất hiện cách Diệp Huyên không xa. Hắn vừa khẽ cử động một chút, bỗng nghe thấy một giọng trầm thấp vang lên trong đầu: “Người đó ở đâu?"
Hắn thấp giọng đáp: “Ngươi tìm nàng ấy làm gì?"
Một âm thanh như thú rống ầm ầm vang lên: “Ta phải băm xác ả thành nghìn mảnh!"
Thôi xong!
Diệp Huyên nghe vậy thì mặt cắt không còn giọt máu. Thì ra người này có thù oán với cô gái váy trắng kia...