Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 7897




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên xoay người nhìn về phía cách đó không xa, lúc này, hắn và Ngôn Bạn Sơn đang đứng trên một vách đá, đối diện vách đá là một ngọn núi, trong lòng núi có một cánh cửa đá.  

Diệp Huyên hơi tò mò: “Nơi này là?”  

Ngôn Bạn Sơn xoay người nhìn Diệp Huyên: “Cho ta mượn kiếm của ngươi!”  

Diệp Huyên cũng không từ chối, hắn đưa kiếm cho Ngôn Bạn Sơn.  

Ngôn Bạn Sơn cầm lấy kiếm Thanh Huyên, sau đó nhìn về phía xa, một khắc sau, nàng ta tiến lên một bước, đã lập tức xuất hiện trước cửa đá, thời không sau lưng nàng ta thì dao động như mặt nước.  

Diệp Huyên cũng vội vàng đi theo, nhưng khi đến gần cửa đá, trước mặt hắn chợt xuất hiện một thời không kỳ lạ.  

Diệp Huyên giật mình, vội vàng sử dụng thời không thần bí, để nó trấn áp thời không kỳ lạ kia!  

Đến lúc này, vẫn chưa có thời không nào có thể sánh bằng thời không thần bí mà Thanh Nhi để lại cho hắn!  

Diệp Huyên an toàn đi tới trước cửa đá, lúc này, Ngôn Bạn Sơn vẫn đang nhìn chằm chằm hắn!  

Diệp Huyên sờ mặt mình, tỏ vẻ khó hiểu: “Sao vậy?”  

Ngôn Bạn Sơn nhìn Diệp Huyên, nàng ta hơi nhíu mày: “Ngươi có thể đi tới đây?”  

Diệp Huyên cười hỏi: “Vì sao ta không thể chứ?”  

Ngôn Bạn Sơn nhìn Diệp Huyên một lúc lâu rồi mới nói: “Không có gì!”  

Nói xong, nàng ta đi tới trước cửa đá, lúc này, cửa đá chợt rung lên, sau đó, nó biến thành một vòng xoáy kỳ lạ.  

Ngôn Bạn Sơn quay đầu hỏi Diệp Huyên: “Kiếm này coi thường tất cả thời không sao?”  

Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Cô muốn làm gì?”  

Ngôn Bạn Sơn chỉ về phía cánh cửa kia: “Cánh cửa này ngưng tụ từ một thời không đặc biệt, trong thời không có lực lượng nghiền nát đáng sợ, người ngoài đi vào trong, thân thể chẳng những bị nghiền nát trong nháy mắt mà cả thần hồn cũng sẽ biến thành phấn vụn!”  

Diệp Huyên ngạc nhiên: “Ngay cả cô cũng không chịu được sao?”  

Ngôn Bạn Sơn lắc đầu: “Không được!”  

Diệp Huyên khó hiểu: “Nhưng theo ta được biết thì cô có thể vượt lên trên thời không mà, không phải sao?”  

Ngôn Bạn Sơn nói: “Thế phải xem thời không là do ai bố trí!”  

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cửa đá này là do sư tôn của cô để lại à?”  

Ngôn Bạn Sơn gật đầu.  

A Đạo Linh!