Cô gái không quay đầu lại: “Không liên quan đến chúng ta”.
Nói xong nàng ta đi vào nhà lá, đóng cửa lại.
Lão Huyền ở bên ngoài cười khổ.
Đúng lúc này, cửa phòng chợt mở ra, cô gái xuất hiện trước mặt lão Huyền: “Có thể xem nhẹ thời không?”
Lão Huyền gật đầu.
Cô gái im lặng giây lát rồi đi xuống núi.
Sau khi Diệp Huyên rời khỏi Linh Sơn, hắn cũng không đi nơi nào khác mà là đi thẳng tới Chấp Pháp Tông!
Hắn rất rõ sau khi mình rời khỏi Linh Sơn, Chấp Pháp Tông sẽ không bỏ qua cho mình, mà hắn cũng chẳng thể trốn chạy, dù sao hắn không quen thuộc nơi này, biết trốn đi đâu?
Vì vậy hắn lựa chọn chủ động đi tìm Chấp Pháp Tông.
Chẳng phải các ngươi muốn giết ta sao?
Ta chủ động tới!
Nói làm là làm.
Diệp Huyên ngự kiếm di chuyển, không bao lâu, hắn đã tới Chấp Pháp Tông.
Chấp Pháp Tông nằm trong một dãy núi, xung quanh được bao quanh bởi toàn là núi, môn phái được xây dựng trên ngọn núi cao nhất, nhìn từ dưới lên, núi cao ẩn vào trong mây, không nhìn thấy đỉnh núi.
Diệp Huyên đi tới dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên đỉ nh núi, cười bảo: “Chấp Pháp Tông, chẳng phải các ngươi muốn giết ta sao? Bây giờ ta đã ở đây, sao không có ai tới?”
Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Ông lão đó mặc áo bào đen, hai tay chắp ở sau lưng, khuôn mặt như người chết, không có chút cảm xúc nào.
Diệp Huyên nhìn ông ta rồi cười bảo: “Gọi Tông chủ các ông ra đây”.
Ông lão áo bào đen nói: “Chính là ta đây”.
Nghe thế, Diệp Huyên ngẩn người.
Mới thế nà mà Tông chủ đã ra rồi à?
Ông lão áo bào đen nhìn Diệp Huyên, không lên tiếng.
Diệp Huyên cười nói tiếp: “Chẳng phải Chấp Pháp Tông của ông muốn giết ta sao? Tới đi! Ta đang ở đây rồi, giết ta đi!”
Ông lão áo bào đen vãn không nói gì.
Diệp Huyên cau mày, dường như có gì đó không đúng, như phát hiện ra điều gì, hắn chợt quay người lại nhìn, trên một tảng đá không xa sau lưng hắn, không biết đã có một cô gái từ bao giờ.
Cô gái mặc váy sơn dã, tay cầm chiếc ô tre.
Đây là ai?