*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên hơi dữ tợn: “Ông nói lời không giữ lời!”
Cố trưởng lão bật cười lớn tiếng: “Diệp Huyên, ngươi làm ta buồn cười chết mất! Cứ tưởng ngươi là nhân tài kiệt xuất, không ngờ ngươi lại ngốc như thế này! Cốc Nhất chết oan quá!”
Diệp Huyên nắm chặt hai tay, trông hắn như con trâu đực nổi giận: “Người phía sau ta sẽ không tha cho ông đâu!”
Cố trưởng lão nhìn kiếm Thanh Huyên, khẽ cười: “Ngươi đang nói cô gái đó sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cố trưởng lão cười to: “Nào, để ta xem cô gái váy trắng phía sau ngươi là thần thánh phương nào”.
Nói xong ông ta cầm kiếm Thanh Huyên, bắt đầu cảm nhận.
Diệp Huyên nhìn chằm chằm Cố trưởng lão: “Nàng sẽ gi3t chết ông”.
Cố trưởng lão cười khinh thường: “Giết ta? Nực cười, ngươi có biết ta ở cảnh giới nào không? Ta là Vô Tâm Cảnh đấy, ta…”
Phụt!
Đúng lúc này, một tia kiếm quang từ trên trời phóng xuống.
Phập!
Cố trưởng lão chợt im bặt.
Nét mặt ông ta cứng đờ.
Mấy ông lão phía sau ông ta thì thảng thốt, như đã hoá đá.
Trên Linh Sơn, lão Huyền chợt ngẩng đầu nhìn về nơi sâu trên tinh không, nhưng lão không nhìn thấy gì! Dần dần, nét mặt lão trở nên nghiêm nghị.
Diệp Huyên đi tới trước mặt Cố trưởng lão, nói vào tai ông ta: “Ông vừa nói gì nhỉ? Vô Tâm Cảnh? Mẹ kiếp, Vô Tâm Cảnh mà yếu thế này hả? Một kiếm cũng không đỡ nổi?”
Cố trưởng lão: “…”
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Vô Tâm Cảnh này của ông không phải là hàng dỏm đấy chứ?”
Diệp Huyên nhẹ nhàng rút chiếc nhẫn chứa đồ trên ngón tay Cố trưởng lão ra: “Cốc Nhất trưởng lão chết có oan không?”
Cố trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên, đang định nói thì thấy hắn cầm kiếm Thanh Huyên chém vụt ra.
Phụt!
Linh hồn của Cố trưởng lão đã bị kiếm Thanh Huyên hấp thu.
Phía xa, mấy trưởng lão của Chấp Pháp Tông đang định bỏ chạy thì lúc này, Diệp Huyên thầm nhẩm niệm.
Phụt phụt!