*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mệnh Tri thì Mệnh Tri, tại sao có thể gi3t chết được mình chỉ trong một giây?
Cốc Nhất nhìn Diệp Huyên: “Ngươi…”
Diệp Huyên xoè bàn tay, kiếm Thanh Huyên hút linh hồn của Cốc Nhất rồi trở lại trong tay hắn.
Diệp Huyên khẽ cười: “Vô Tâm Cảnh? Chỉ có thế này thôi à?”
Ba ông lão còn lại đã hoàn toàn choáng váng!
Ngay lúc này, Diệp Huyên lại nhìn về phía bọn họ: “Chấp Pháp Tông ở đâu? Chỉ hướng đi”.
Một ông lão trong số đó vô thức chỉ về bên phải.
Diệp Huyên im lặng.
Mẹ kiếp!
Lỡ gáy to quá rồi!
Diệp Huyên nhìn theo hướng ông ta chỉ, ngay sau đó, một thanh kiếm đột nhiên loé lên.
Ông lão đó biến sắc, tay phải lập tức hướng về phía trước rồi nắm lại, một luồng sức mạnh cường đại tràn ra từ trong lòng bàn tay ông ta.
Kiếm Thanh Huyên bay vụt tới.
Phụt!
Kiếm Thanh Huyên xẹt qua lòng bàn tay ông lão, một giọt máu b ắn ra.
Nhưng lúc này, ông lão đã quay đầu bỏ chạy.
Một ông lão khác cũng chạy trốn, biến mất không thấy bóng dáng.
Chạy trốn rồi!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên im lặng.
Nếu cường giả Vô Tâm Cảnh không đấu với hắn, chỉ muốn chạy trốn, hắn muốn một giây gi3t chết đối phương vẫn là điều khó, trừ khi bất chợt tấn công khi đối phương không có sự chuẩn bị.
Chỉ cần đối phương có phòng bị thì hắn sẽ khó có thể gi3t chết đối phương chỉ trong một giây!
Một lúc sau, Diệp Huyên quay người đi về hướng Linh Sơn.
Sau khi về lại Linh Sơn, lão Huyền chợt hỏi: “Sao cậu tu luyện được nhanh như vậy?”
Diệp Huyên cười đáp: “Thiên tài!”
Đương nhiên hắn sẽ không tiết lộ bí mật của Tiểu Tháp, đùa à, công năng của Tiểu Tháp nghịch thiên, nếu để lộ e rằng sẽ gặp vô số phiền phức.
Có của không được khoe ra!
Lão Huyền nhìn Diệp Huyên, không nói gì.