*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cốc Nhất mặc kệ Diệp Huyên, nhìn về phía lão Huyền: “Lão Huyền, Tông chủ bảo ta đến đưa người này đi, bây giờ…”
Mặt lão Huyền không chút cảm xúc: “Trong Linh Sơn, không được động thủ!”
Cốc Nhất hơi khó xử.
Linh Sơn đang muốn bảo vệ tên này sao?
Không được động thủ?
Chắc chắn Diệp Huyên sẽ không ngoan ngoãn đi theo ông ta!
Nghĩ đến đây, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên, Linh Sơn không nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi cứ ở lại trên Linh Sơn, ngươi không biết ngại à?”
Diệp Huyên nói: “Ta không biết ngại!”
Cốc Nhất giận dữ quát: “Ngươi giữ lại chút thể diện đi được không?”
Diệp Huyên thản nhiên đáp: “Ta không cần thể diện!”
Nét mặt Cốc Nhất cứng đờ, phổi gần như nổ tung!
Hắn là tên sinh vật lạ gì thế?
Sau một lúc, Cốc Nhất dần bình tĩnh lại, ông ta phát hiện tình hình có điều gì đó không ổn!
Tại sao lão Huyền lại mặc cho Diệp Huyên quậy phá trên Linh Sơn?
Đây mới là mấu chốt vấn đề!
Diệp Huyên không quan tâm đến Cốc Nhất, quay người bước sang một bên rồi khoanh chân ngồi xuống, tiến vào Tiểu Tháp.
Tu luyện!
Đối với hắn, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu bây giờ là nâng cao thực lực của mình.
Thực lực mới là Vương đạo!
Thấy Diệp Huyên đi vào Tiểu Tháp tu luyện, sắc mặt Cốc Nhất ở phía dưới chợt trở nên khó coi.
Cốc Nhất nhìn ông lão, chần chừ cất lời: “Lão Huyền…”
Lão Huyền chẳng thèm để ý đến ông ta, quay người tiếp tục quét sân.
Cốc Nhất im lặng một lúc, trong mắt loé lên vẻ tàn nhẫn, ông ta quyết định thử xem.
Nếu lão Huyền có thể để cho Diệp Huyên quậy phá trên Linh Sơn, vậy ông ra tay, đối phương cũng chưa chắc đã ra tay.
Mạnh dạn lên!
Nghĩ đến đây, Cốc Nhất chợt biến mất tại chỗ, đi thẳng đến nơi Diệp Huyên đang ngồi trên Linh Sơn.