Diệp Huyên bỗng hỏi: “Còn ta?"
Trung Sơn Vương nhìn hắn: “Ngươi lại quá bí ẩn, ta nhìn không ra”.
Diệp Huyên: “Vậy ông dẫn ta đến Đạo Lâm giới làm gì?"
Trung Sơn Vương cười: “Xem như làm việc tốt đi”.
Diệp Huyên còn muốn hỏi thì cảm nhận được ba khí tức mạnh khủng khiếp xuất hiện nơi xa.
Trung Sơn Vương mở miệng: “Chốc nữa các ngươi đừng nói gì cả, để ta”.
Ông ta vừa dứt lời, đã thấy ba lão già mặc áo đen xuất hiện trước mặt họ.
Người đi đầu lên tiếng: “Thì ra là Trung Sơn Vương”.
Trung Sơn Vương cười: “Ra là Cốc Nhất trưởng lão từ Chấp Pháp Tông”.
Lão già tên Cốc Nhất liếc nhìn Cổ Sầu và Diệp Huyên, hỏi: “Hai người này là?"
Trung Sơn Vương: “Ông vừa hỏi, ta chợt nhớ ra một việc. Ba vị đang định đi xuống đó đúng không?"
Cốc Nhất gật đầu: “Người của chúng ta vừa bỏ mạng ở nơi ấy, chúng ta...”
Trung Sơn Vương ngắt ngang: “Ta đã giết kẻ ấy rồi”.
Cốc Nhất nhìn ông ta: “Giết?"
Trung Sơn Vương gật đầu: “Các ông hẳn là biết kẻ này, chính là tên Tuyết Sơn Vương dám càn rỡ tuyên bố sẽ cướp tài nguyên của Đạo Lâm giới chúng ta, đúng là không biết sống chết”.
Ông ta khẽ phất tay, gọi ra một chuỗi hình ảnh.
Chính là quá trình ông ta giết Tuyết Sơn Vương, chỉ không hề có âm thanh mà thôi.
Thấy Trung Sơn Vương quả thật đã giết Tuyết Sơn Vương, ba người Cốc Nhất nhìn nhau. Cốc Nhất hỏi: “Có thật là người của chúng ta do Tuyết Sơn Vương giết?"
Trung Sơn Vương gật đầu: “Là thật”.
Ông ta thở dài: “Tiếc rằng ta đã đến muộn, bằng không chắc chắn có thể cứu vị ấy”.
Cốc Nhất nhìn Cổ Sầu và Diệp Huyên: “Hai người này là?"
Trung Sơn Vương cười: “Hai tiểu tử cũng thú vị, tư chất tạm được. Các ông cũng biết Đạo Lâm Quốc ta gần đây thiếu hụt nhân thủ, nên mới bất đắc dĩ..”.
Cốc Nhất gật đầu: “Ta hiểu”.
Trung Sơn Vương ra vẻ chần chừ: “Ừm, thì... Các ông xem, ta giúp các ông báo thù rồi, có phải các ông nên bày tỏ chút lòng...”