*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiếm Thanh Huyên đã bị chặn lại, không thể cựa quậy.
Người đàn ông trung niên cười: “Kiếm rất lợi hại”.
Rồi nhẹ nhàng dùng sức.
Ầm!
Cổ Sầu lẫn kiếm Thanh Huyên bị đẩy lui đi vạn trượng. Khi hắn ta dừng lại, lập tức có một tấm lưới thời không đen sì phủ tới.
Cổ Sầu biến sắc, vội vàng vung kiếm.
Xoẹt!
Tấm lưới bị chém vỡ.
Một tia dị thường lóe lên trong mắt người đàn ông trung niên: “Thanh kiếm của ngươi... thú vị đấy”.
Cổ Sầu nhìn kiếm Thanh Huyên, thở dài: “Kiếm tốt!"
Sau đó cười cười nhìn Diệp Huyên: “Diệp huynh bỉ ổi quá thể đấy!"
Diệp Huyên đen mặt, đang muốn nói thì Cổ Sầu lại quay sang người đàn ông trung niên: “Tiếp!"
Nói xong, hắn ta biến mất.
Một thanh kiếm bất thình lình chém xuống từ trên đầu người đàn ông trung niên.
Ông ta bước lui một bước, để kiếm chém vào hư không. Cổ Sầu biến sắc, vội vung kiếm sang ngang đỡ lại.
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên run lên bần bật. Cổ Sầu lui lại vạn trượng.
Khi hắn ta vừa dừng lại, người đàn ông trung niên bước tới một bước, tung ra cú đấm khiến không gian trước mặt Cổ Sầu vỡ ra.
Cổ Sầu nheo mắt, lập tức sử dụng lĩnh vực thời không. Mảnh không gian bị vỡ hồi phục lại chỉ sau một khắc, lại có một thanh kiếm bất thình lình xuất hiện giữa trán người đàn ông trung niên.
Nhưng nó vẫn bị hai ngón tay chặn lại.
Người đàn ông trung niên khẽ dùng sức muốn kẹp vỡ kiếm Thanh Huyên, nhưng phát hiện ông ta không làm được.
Khi ông ta cau mày, Cổ Sầu vận sức.
Ầm!
Theo tiếng nổ đinh tai vang lên, Cổ Sầu lẫn kiếm bị đẩy đi mấy vạn trượng, rơi vào một vùng thời không bí ẩn đen nhánh. Từ trong đó bỗng xuất hiện vô số thần lôi đen đặc, khiến đồng tử Cổ Sầu rụt lại.
Thần lôi nghiêng nghiêng giáng xuống.
Ầm!
Thời không rúng động.
Cổ Sầu vội vàng đâm kiếm Thanh Huyên hướng lên.
Uỳnh!
Một tia thần lôi bị kiếm đâm thủng, ầm ầm vỡ nát.