Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 7859




Bọn người Phàm Giản ở bên dưới nghe ông lão nói thì sắc mặt ai nấy cũng trở nên mất tự nhiên.  

Tài nguyên.  

Vốn dĩ bọn họ tưởng rằng mình đã là những người giỏi nhất trong vũ trụ này nhưng bây giờ xem ra suy nghĩ đó của họ thật sự rất ấu trĩ.  

Thế giới có rất nhiều cao thủ, chỉ là bọn họ chưa được tiếp xúc mà thôi.  

Giống như ở phàm giới, ngươi tưởng đâu mình rất giàu có.  

Nhưng không ngờ người giàu có nhiều vô số kể.  

Làm người đừng bao giờ đánh giá mình quá cao.  

Bên trong đường hầm thời không, Tuyết Sơn Vương đột nhiên cười lớn và nói: “Nếu ngươi không giao thì ta sẽ tự lấy”.  

Ông ta vừa dứt lời thì đột nhiên biến mất khỏi vị trí, một luồng sức mạnh cực lớn từ đó ập qua.  

Trước cửa đá, ông lão đưa tay lên ấn mạnh xuống dưới với vẻ mặt không cảm xúc.  

Đùng!  

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, một bóng người sừng sững từ trên trời đáp xuống đất.  

Đấy là Tuyết Sơn Vương.  

Sau khi Tuyết Sơn Vương dừng lại, thời không phía sau lưng ông ta liền hóa hư vô.  

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó thì mặt mày ai nấy cũng đều trở nên nặng nề.  

Rất rõ ràng, Tuyết Sơn Vương không phải là đối thủ của ông lão đó.  

Ông lão đó mạnh cỡ nào?  

Bên dưới, Diệp Huyên liếc nhìn ông lão đó và cảm thấy hơi thốn.  

Ngày gì thế hả?  

Sao lại có nhiều cao thủ siêu cấp xuất hiện thế này?  

Trước cửa đá, ông lão nhìn xuống Tuyết Sơn Vương ở bên dưới, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng, nói: “Không tự lượng sức”.  

Tuyết Sơn Vương cười haha, nói: “Lại nào!”  

Ông ta vừa dứt lời thì liền biến mất khỏi chỗ đứng.  

Trước cửa đá, ông lão chau mày, sau đó chắm chặt hai mắt, đưa tay ra đỡ.  

Ầm.  

Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng thì đã có một luồng sức mạnh cực lớn ập lên cánh tay của ông lão, ông gia liên tục lùi về sau mấy vạn trượng. Lúc ông ta vừa mới dừng lại thì liền có một bóng người sừng sừng từ trên không đáp xuống.  

Ông lão liền ngẩng đầu lên, đang định ra tay thì đột nhiên Tuyết Sơn Vương đã biến mất không thấy đâu.  

Ông lão hơi chau mày, ánh mắt thoáng vẻ nặng nề, nói: “Trên cả thời không…”