Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 7854




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phàm Giản nói: "Kiếm đạo! Gút mắt trong lòng ngươi đã được tháo gỡ nên kiếm đạo đã mạnh lên, chẳng khác nào kiếm của ngươi lại bỏ đi được một sự trói buộc, hiểu chưa?"  

Diệp Huyên nặng nề hỏi: "Nói cách khác, giờ kiếm của ta vẫn còn có trói buộc?"  

Phàm Giản cười nói: "Đương nhiên! Không những ngươi mà ngay cả ta cũng vậy! Mỗi khi gỡ bỏ được một sự trói buộc và gông xiềng, kiếm đạo của chúng ta lại tiến lên trước một bước!"  

Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: "Cảm ơn đã chỉ bảo!"  

Phàm Giản liếc Diệp Huyên không nói gì.  

Đúng lúc này, mọi người ở đây bỗng quay đầu lại, cách đó không xa, thời không bỗng dưng bốc cháy lên. Cùng lúc đó, Cổ Sầu và Tuyết Sơn Tuyết Sơn cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.  

Giờ phút này, Cổ Sầu vẫn áo trắng như tuyết không nhiễm một hạt bụi, trên mặt cũng treo một nụ cười nhạt, đương nhiên còn có đôi chút phấn khích đầy chiến ý không chút che lấp!  

Đứng đối diện Cổ Sầu là Tuyết Sơn Vương, ông ta lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên mặt không có chút cảm xúc!  

Lạnh lùng!  

Đôi mắt kia bình tĩnh đến đáng sợ, giống như mọi thứ trên đời này đều không liên quan đến ông ta!  

Lúc này, Cổ Sầu bỗng cười to nói: "Sảng khoái! Đánh đã thật! Tuyết Sơn Vương, còn ông thì sao?"  

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tuyết Sơn Vương, ông ta chậm rãi bước đến chỗ Cổ Sầu: "Phải công nhận rằng... ngươi rất khá. Dù là tổ tiên Ác tộc của ngươi cũng kém hơn ngươi rất nhiều!"  

Cổ Sầu cười ha ha: "Tuyết Sơn Vương, ta cảm thấy cứ đánh tiếp như vậy cũng không thú vị gì, hay là, chơi thật đi?"  

Tuyết Sơn Vương gật đầu đáp: "Được!"  

Cổ Sầu chìa tay phải ra cười nói: "Xin chỉ giáo!"  

Tuyết Sơn Vương bỗng khựng lại: "Như ngươi mong muốn!"  

Ông ta vừa nói xong, một khí thế kh ủng bố bỗng khuếch tán ra từ trong cơ thể. Khoảnh khắc khi nó xuất hiện, một luồng uy áp vô hình chợt bao phủ mọi người!  

Khi bị luồng khí thế ấy bao phủ, tất cả mọi người cảm thấy linh hồn mình như bị tròng lên một sợi xiềng xích!  

Tuyệt vọng!  

Trong đầu mọi người đều hiện lên sự tuyệt vọng!  

Kể cả đám Phàm Giản và Võ Linh Mục!  

Phàm Giản muốn phóng ra kiếm ý của mình nhưng nàng ta phát hiện mình hoàn toàn không thể làm được. Dưới luồng uy áp đó, một Thần Giả Mệnh Tri như nàng ta thế mà lại không có cả năng lực chống cự!