Lúc này, Diệp Huyên bỗng nói: “Mục Ma lão đầu, nể tình hữu nghị ta nhắc nhở ngươi, tính khí muội muội ta rất không tốt, nếu ngươi cảm nhận được nàng ấy, có khả năng sẽ có vài hậu quả không tốt, ngươi phải nghĩ thông đó!”
Mục Ma cười lạnh: “Hậu quả không tốt? Thế nào? Nàng ta còn có thể vượt tinh hà đến giết ta hay sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Thật ra, cũng có khả năng này!”
Mục Ma cười ha ha: “Diệp Huyên, không phải là ngươi muốn làm ta tức chết, mà là ngươi muốn khiến ta cười chết!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Mục Ma lạnh lùng liếc nhìn Diệp Huyên, sau đó đã sắp cảm nhận được, lúc này, Võ Linh Mục do dự chốc lát rồi nói: “Cẩn thận chút!”
Ông ta không ngăn Mục Ma vì bọn họ cũng muốn gặp thử người sau lưng Diệp Huyên!
Mục Ma cười lạnh: “Vượt qua vô số tinh vực, ta sợ nàng ta cái gì chứ!”
Nói rồi, ông ta siết chặt kiếm Thanh Huyên, kiếm Thanh Huyên rung lên, một lúc sau, ông ta cười lạnh: “Cảm nhận được rồi…”
Mục Ma vừa dứt lời, một luồng kiếm quang không biết từ đâu đến đột nhiên xuyên vào đầu Mục Ma.
Ầm!
Thoáng chốc, sức sống trong cơ thể Mục Ma lập tức bị xóa bỏ!
Mọi người trong sân đều hóa đá.
Cổ Sầu nhìn Mục Ma hai mắt trợn tròn, như vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, im lặng không nói gì.
Phàm Giản nhìn Mục Ma chằm chằm, ánh mắt đều là sự khó tin, còn có chút kinh sợ!
Ánh mắt Võ Linh Mục thì lại là sự sợ hãi không thể che giấu.
Lúc này, Mục Ma như hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt ông ta chợt ngỡ ngàng: “Cách… Thật xa… A?”
Thật xa?
Vô số tinh vực đấy!
Mà ông ta chỉ là cảm nhận được một chút hơi thở!
Sau đó bản thân đã không còn nữa rồi?
Mục Ma cảm thấy thật hoang đường!
Lúc này, Diệp Huyên ở bên dưới mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên trở về tay hắn, hắn nhìn Mục Ma, sau đó lùi sang bên cạnh.
Mục Ma nhìn Diệp Huyên, thân xác và linh hồn ông ta đang dần dần biến mất.
Bị xóa bỏ!
Ông ta căn bản không hề có năng lực phản kháng!
Mục Ma nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Nàng ta là ai!”
Diệp Huyên nói: “Muội muội ta!”