Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 784-786




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

784: Mới Vậy Đã Sợ Rồi À


Hắn lập tức hiểu rằng thực lực của họ bây giờ không thể chống lại người khổng lồ thần bí này.

Đúng lúc ấy, giọng nói của Giản Tự Tại lại kích động vang lên: “Khởi động tháp! Mau lên! Chỉ cần khởi động tháp là có thể đánh bại gã!"
Thì ra đây mới là mục đích của ả! Sắc mặt Diệp Huyên sa sầm.

Thấy người khổng lồ lại chuẩn bị tấn công, hắn tái cả mặt, lập tức xòe tay ra.

Một thanh kiếm lơ lửng xuất hiện, kiếm thế mạnh mẽ cũng đồng thời tuôn ra.

Đây chính là thanh kiếm trên đỉnh tháp.

Người khổng lồ thấy vậy thì dừng mọi động tác lại, trong ánh mắt nhìn thanh kiếm tràn đầy vẻ nghiêm túc và kiêng kỵ.


Một hồi sau, gã ta xoay người, lừng lững rời đi.

Diệp Huyên đang thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe tiếng Giản Tự Tại quát tháo: “Ngu! Đồ ngu! Chẳng trách sao bị diệt tộc! Thứ ngu si đần độn!"
Hắn bỏ ngoài tai người phụ nữ đang nổi cơn tam bành, vội vàng đưa Tiêu Qua và Minh Khôn rời đi.

! Khi vừa bước ra ngoài, Diệp Huyên phát hiện Tú Môn của hắn đang giằng co với mười mấy người của một phe khác.

Hắn đặt hai đồng bạn xuống đất, hỏi Lý Xuyên đứng gần đó: “Chuyện gì thế này?"
Y thấp giọng đáp: “Những người này đến từ Thượng Tiêu Tông”.

Thượng Tiêu Tông?
Diệp Huyên cau mày.

Lần trước trong nhóm người muốn cướp tháp Giới Ngục ngoài thành Đạo Nhất có cả tông chủ Mạc Ngôn Tiêu của Thượng Tiêu Tông.

Lý Xuyên tiếp lời: “Chúng muốn đi vào”.

Diệp Huyên chỉ cười: “Không sao, nơi này cũng chẳng phải của chúng ta, ai muốn vào cứ vào thôi”.

"Vậy thì nghe Diệp ca”.

Lý Xuyên nói rồi lùi sang một bên.

Diệp Huyên ra lệnh: “Chúng ta rút lui trước!"
Hắn tuy tò mò về những gì ở bên trong lòng núi nhưng cũng biết đi vào với thực lực hiện nay chẳng khác gì chịu chết, vì vậy rút lui là thượng sách.

Bỗng một đệ tử Thượng Tiêu Tông đứng gần đó đi đến, quan sát Diệp Huyên một phen rồi hỏi: “Bên trong có gì?"
Diệp Huyên cười đáp: “Hỏi với thái độ này thì còn khuya ta mới nói”.

Gã kia nghe vậy thì nheo mắt lại rồi bất thình lình tung chưởng, một dòng nước uốn lượn từ lòng bàn tay gã bắn về phía Diệp Huyên.

Diệp Huyên đã sớm có chuẩn bị, ngay khi gã ta vừa ra tay đã rút kiếm.

Uỳnh!!
Trước mặt tất cả mọi người, gã đàn ông kia bị đánh bay gần trăm trượng.

Những người khác trợn tròn mắt chứng kiến gã ta nằm xụi lơ trên mặt đất với thân thể nứt nẻ, máu mồm ồng ộc trào ra.

Diệp Huyên cầm kiếm đi đến chỉ vào gã: “Ai cho ngươi cái gan ra tay với ta?"
Gã trợn trừng nhìn hắn: “Muốn giết cứ giết, muốn-"
Phập.

Mũi kiếm trong tay Diệp Huyên ấn xuống, xuyên thủng chân mày đối phương.

Trước cảnh tượng này, những đệ tử Thượng Tiêu Tông khác sinh lòng phẫn nộ, vọt đến muốn tính sổ với Diệp Huyên.

Bọn Lý Xuyên đứng sau hắn thấy vậy cũng bất chấp lao lên ăn thua đủ.


Trong chớp mắt, một cuộc hỗn chiến đã diễn ra.

Diệp Huyên đang định ra tay thì lại nghe một giọng nói vang lên bên tai: “Nếu ta là ngươi thì sẽ chạy ngay”.

Là đại thần tầng hai.

Gã ta vừa bước ra đã vung tay phải lên, tất cả các đệ tử Thượng Tiêu Tông lập tức tan thành mây khói.

Sau đó, cái đầu gã ngẩng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con thuyền - không, chính xác hơn là nhìn Diệp Huyên.

Cánh tay phải đồ sộ lại vung lên, nhắm thẳng vào thuyền tinh vân.

Mặt Diệp Huyên trắng bệch, vội vã thả mình nhảy khỏi thuyền.

Bàn tay của gã khổng lồ cũng hạ xuống đuổi theo.

Diệp Huyên cuống quít giơ tay lên: “Đầu hàng!"
Gã khổng lồ khựng lại, một khắc sau mới thả tay xuống..

785: "Đầu Hàng Cái Gì!" 

"Đầu hàng cái gì!"  

Trong tháp Giới Ngục, giọng nói của Giản Tự Tại bỗng vang lên: "Diệp Huyên, ngươi không phải là đàn ông!"  

"Ngươi câm miệng đi!"                Diệp Huyên bỗng nổi giận: "Giản ác ôn, ngươi có tin ông đây gi3t chết ngươi trước không!"  

Giản Tự Tại cười gằn: "Đến đây, ngươi đến tầng bốn đi!"  

Khóe miệng Diệp Huyên giật giật, mẹ nó, con ả này khó chơi quá.  

Bởi vì hắn biết chắc một điều là hiện tại hắn không thể đánh lại người phụ nữ này.  

Hắn không quan tâ m đến nàng ta nữa, bởi vì người khổng lồ đứng trước cửa đá phía xa xa kia đang đi về phía hắn.  !             Diệp Huyên trầm giọng xuống: "Đại thần tầng hai, người biết lai lịch của đối phương không?"  

Đại thần tầng hơi lạnh nhạt trả lời: "Không biết!"  

Diệp Huyên cười khổ.  

Lúc này, người kia đã đến trước mặt hắn, tay phải của gã xòe ra, một tấm tranh cực lớn xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyên.  

Trên bức tranh là một cô gái mặc váy trắng, tay phải nàng ấy còn cầm một thanh kiếm.  


Nhìn thấy cô gái này, Diệp Huyên ngây ngẩn cả người.  

Bởi vì cô gái đó chính là cô gái bí ẩn mặc váy trắng kia.  

Người đứng trước mặt Diệp Huyên chỉ chỉ vào tranh rồi bỗng lên tiếng: "Nhân loại, kiếm kia của ngươi có phải là thanh kiếm trong tay nàng ấy không?"  

Nói tiếng người!  

Diệp Huyên hơi do dự, bởi vì hắn không chắc đối phương có quan hệ gì với cô gái váy trắng.  

Lúc trước Giản Tự Tại đã nói đối phương bị diệt tộc, nếu đó là chuyện cô gái váy trắng gây ra thì... Hắn chắc chắn, bản thân chỉ có nước chờ chết thôi.  

Lúc này, người kia bỗng tiến lên thêm một bước nữa: "Trả lời ta!"  

Tiếng nói như chuông vang, đinh tai nhức óc.  

Diệp Huyên trầm giọng đáp: "Đúng!"  

Hắn biết có giấu cũng giấu không được, bởi vì thanh kiếm hắn lấy ra vừa rồi quả thật là của cô gái váy trắng.  


Nghe Diệp Huyên nói vậy, người kia cuộn bức tranh lại, sau đó nói: "Đi theo ta!"  

Nói xong, gã xoay người rời đi.  

Nghe thế, Diệp Huyên thoáng thấy nhẹ lòng, xem ra tộc của nguời thần bí này không phải do cô gái váy trắng diệt!  

Nếu không thì hắn toi chắc rồi!  

Diệp Huyên hoàn hồn, hắn vội theo người đàn ông cao lớn kia vào lại cánh cửa đá.  

Diệp Huyên đáp: "Thế giới nhỏ này vừa khéo xuất hiện ở đây, vì thế ta với bằng hữu đến xem thử!"  

Nghe vậy, người đàn ông cao lớn cau mày lại: "Nơi này là đâu?"  

Diệp Huyên có chút kinh ngạc: "Tiền bối không biết đây là đâu ư?"  

Người đàn ông cao lớn lắc đầu: "Trước đó ta luôn trong trạng thái ngủ say, do các ngươi đến mới đánh thức ta!"  

Diệp Huyên hỏi lại: "Lúc trước tiền bối không ở đây à?"  

...


786: Trận Pháp Biến Mất?  


Người đàn ông cao lớn cau mày lại, gã ngẩng đầu nhìn một lát rồi lại nhíu mày chặt hơn: "Thì ra trận pháp đã biến mất!"  

Trận pháp biến mất?                Diệp Huyên cười khổ: "Tiền bối, nói rõ hơn chút được không?"  

Người đàn ông cao lớn nhìn Diệp Huyên: "Vì để tự vệ nên tộc của ta đã dùng đại trận che giấu toàn bộ thế giới lại, sau đó thả nó trôi lơ lửng giữa tinh hải mênh mông... Bây giờ chắc nó đã bay đến vùng tinh vực của các ngươi. Mà trận pháp đã vỡ vụn, hẳn là sẽ kinh động đến cường giả ở vùng tinh vực này!"  

Diệp Huyên trầm giọng nói: "Vậy tiền bối có dự định gì không?"  

Người đàn ông cao lớn trầm mặc một lát rồi nói: "Bây giờ đại trận đã mất, nếu để thế giới này tiếp tục trôi dạt thì rất nguy hiểm".  !             Diệp Huyên cười khổ: "Nếu tiền bối muốn ở lại vùng tinh vực này thì e là sẽ gặp phải nhiều phiền phức!"  

Hiện tại các thế lực ở Bắc Vực hầu như đều hăm he thế giới nhỏ này, có thể nói, nếu người đàn ông cao lớn này muốn ở lại đây thì chắc chắn sẽ gặp phải phiền phức rất lớn.  

Người đàn ông cao lớn lạnh nhạt nói: "Không sao, cứ giết vài người là lại có chỗ đứng".  

Diệp Huyên: "..."  

Người đàn ông cao lớn bỗng nói: "Vùng thế giới này đã từng là địa bàn của tộc ta, ở phương Bắc từng có một tông môn kiếm tu, năm đó nàng ấy tới đây là định đến tông môn đó, mà bây giờ tông môn đã bị diệt, nhưng ngươi có thể đến đó xem, có lẽ sẽ có bất ngờ lớn đấy!"  

Phương Bắc!  

Diệp Huyên thi lễ: "Đa tạ".  


Người đàn ông cao lớn gật đầu: "Vùng thế giới này có vài kẻ ngoại lai không tầm thường, ta tạm thời cần phải dưỡng sức một chút, vẫn chưa thể ra tay quá nhiều, ngươi phải cẩn thận hơn đấy, nếu có nguy hiểm gì thì có thể đến đây".  

Diệp Huyên vội vàng nói: "Đa tạ! Tiền bối bảo trọng!"  

Nói xong, hắn lùi ra.  

Mà trong điện, người đàn ông cao lớn kia lại lấy bức chân dung của cô gái váy trắng ra, nhìn cô gái trong tranh, người đàn ông rơi vào trầm tư.  

Năm đó, chính một chiêu kiếm tiện tay của cô gái này đã cứu toàn bộ tộc của họ...  

Chỉ là tiện tay ra một chiếu kiếm mà thôi!  

Sau khi rời khỏi lòng núi, Diệp Huyên đi thẳng đến phương Bắc.  

Diệp Huyên cũng không hơn thua với Giản Tự Tại nữa, hắn đẩy nhanh tốc độ, dọc đường đi, hắn thấy được một ít di chỉ hoang phế. Rõ ràng thế giới nhỏ này không chỉ có một mình bộ tộc của người đàn ông to lớn sinh sống, còn có một vài sinh linh khác nữa.  

Đáng tiếc là hình như đã bị diệt vong hết rồi!  

Cứ thế, khoảng chừng sau một canh giờ sau, Diệp Huyên ngừng lại. Trước mặt hắn chừng mấy trăm trượng, có một thanh kiếm lớn đang lở lửng giữa không trung, kiếm kia dài ít nhất trăm trượng, chổng ngược lên trời. Mà phía dưới thanh kiếm là một trụ đài to lớn, trên đó là một vùng phế tích!  

de-nhat-kiem-than-786-0