*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất cả mọi người nơi đây thi nhau ngẩng đầu nhìn về phía tầng tháp cuối cùng, Tuyết Sơn Vương!
Tuyết Sơn Vương vô địch năm đó, đồng thời cũng là người suýt nữa hủy diệt Ác tộc!
Vô số vạn năm trôi qua, bây giờ người đã từng được ví như thần này mạnh đến mức nào?
Diệp Huyên cũng nhìn về phía tầng cuối cùng, trong mắt ngập tràn tò mò.
Tất cả mọi người đều đang nhìn tầng tháp cuối cùng kia!
Nhưng, tầng tháp kia lại không có chút phản ứng nào!
Cổ Sầu bên dưới mỉm cười, đang định nói tiếp, đúng lúc này, cô gái duy nhất trong mười Thánh Giả kia bỗng nhiên bước ra, cô gái mặc một chiếc trường bào màu đen đơn giản, vô cùng gọn gàng giản dị.
Vẻ ngoài nàng ta không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng tuyệt đối không khó coi, thuộc kiểu hình càng nhìn càng thấy đẹp! Đặc biệt là tóc của nàng ta, rất dài, dài đến tận mông.
Nhìn thấy cô gái này đi ra, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người nàng ta.
Diệp Huyên nhìn Tuyết Linh Lung ở bên cạnh: “Nàng ta là ai?”
Tuyết Linh Lung trầm giọng nói: “Phàm Giản, nàng ta là người thứ tư đạt đến Mệnh Tri!”
Phàm Giản?
Diệp Huyên nhìn về phía cô gái, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô gái chậm rãi đi đến trước mặt Cổ Sầu, nàng ta không có bất kỳ lời thừa thãi nào, hơi nâng tay phải lên, trong chốc lát, không gian xung quanh Cổ Sầu bắt đầu vặn vẹo, cùng lúc đó, một luồng hơi thở cực kỳ khủng khiếp trực tiếp bao phủ lấy Cổ Sầu.
Trong khoảnh khắc luồng hơi thở này xuất hiện, sắc mặt tất cả mọi người nơi này thay đổi!
Thần Giả Mệnh Tri!
Vậy mà Phàm Giản này cũng là Thần Giả Mệnh Tri!
Chân trời, ánh mắt đám người Võ Linh Mục cũng chứa đầy kinh ngạc!
Vậy mà Phàm Giản này đã đạt đến Thần Giả Mệnh Tri chân chính!
Võ Linh Mục đột nhiên lắc đầu cười một tiếng, trong nụ cười mang theo vẻ đắng chát.
Vốn dĩ, ông ta cho rằng mình là người thứ hai chỉ dưới Tuyết Sơn Vương, nhưng bây giờ xem ra, ông ta sai rồi!
Ngoài Khổ Tu kinh tài tuyệt diễm năm đó ra thì thực lực của Phàm Giản này cũng đã ở trên ông ta rồi.
Thâm tàng bất lộ!
Nơi xa, khi Cổ Sầu thấy Phàm Giản đã đạt đến Thần Giả Mệnh Tri, trong mắt hắn ta toát vẻ hưng phấn: “Thú vị!”