*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên lại nói: “Nếu ngươi vẫn không tin, ta có thể thề, lấy danh nghĩa của cha ta thề! Nếu ta nuốt lời, thì cha ta bị chém chết!”
Mục Ma lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Dùng chính ngươi thề!”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Nếu ta nuốt lời, ta sẽ bị vạn kiếm xuyên tim mà chết, trọn đời không được luân hồi!”
Mặc dù hắn không phải người mạnh nhất dưới chủ nhân ba kiếm đứng đầu, nhưng là, người có thể sử dụng kiếm giết hắn chỉ có chủ nhân của ba kiếm đứng đầu!
Chủ nhân của ba kiếm đứng đầu là ai?
Một người là muội muội của hắn, một người là cha hắn, một người là đại ca hắn...
Mục Ma nhìn chằm chằm Diệp Huyên, ông ta còn muốn nói cái gì, Diệp Huyên đột nhiên giận tím mặt: “Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu, cùng lắm thì, lão tử không cần gì nữa!”
Mục Ma trầm lặng một lát, sau đó mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trong tay ông ta, trong nhẫn chứa đồ có đến bốn mươi bảy thánh mạch, hàng trăm quặng tinh cực phẩm!
Mục Ma nhìn Diệp Huyên: “Cầm đi!”
Diệp Huyên nhìn thoáng qua Mục Ma, tâm niệm vừa động, nhẫn chứa đồ kia chậm rãi bay ra từ vực sâu thời không.
Diệp Huyên thu hồi nhẫn chứa đồ, sau đó xoay người bước đi!
Trong vực sâu thời không, Mục Ma rống giận: “Tiểu tử, ngươi định nuốt lời sao?”
Diệp Huyên xoay người liếc nhìn Mục Ma: “Đúng vậy!”
Mục Ma vẻ mặt dữ tợn: “Ngươi đã thề rồi cơ mà!”
Diệp Huyên gật đầu: “Không sao cả, vậy để ta bị vạn kiếm xuyên tim mà chết đi!”
Nói xong, hắn xoay người trực tiếp biến mất ở phía chân trời.
Mục Ma ngây người, ngay sau đó, ông ta rống giận: “Kiếm tu vô sỉ! Lại nói lời không giữ lời!”
Tiếng hét vang như sấm, chấn động tận trời.
Mà Diệp Huyên không thèm để ý ông ta, trực tiếp biến mất ở phía cuối chân trời.
Tại chỗ, Mục Ma cảm giác cơ thể mình đang biến mất từng chút một, giờ phút này, ông ta rốt cục đã hơi sợ rồi!
Bởi vì giờ phút này ông ta đã muốn hiểu, nếu cứ tiếp tục như vậy, ông ta sẽ chết!
Sau khi thử thêm vô số lần, Mục Ma đã từ bỏ! Ông ta nhìn về phía tháp cao kia, rống giận: “Ác tộc còn chưa loại bỏ!”
Lúc này, một giọng nói vang lên từ trên tầng thứ ba: “Mục Ma, tự ngươi tham lam gây chuyện, khiến bản thân rơi vào đường cùng, vì sao còn muốn trách chúng ta?”
Vẻ mặt Mục Ma có chút khó coi: “Các ngươi thật sự muốn thấy chết mà không cứu sao?”