*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên chợt ngây người, sau đó lắc đầu: “Không biết!”
Khổ Tu im lặng một lúc rồi cười nói: “Bị gi3t chết!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ai giết? Tuyết Sơn Vương?”
Khổ Tu khẽ cười, không nói gì.
Diệp Huyên còn muốn hỏi gì đó thì ông ta bỗng chốc đã biến mất trong đại điện.
…
Thấy Diệp Huyên đi ra, Tuyết Linh Lung vội đi đến trước mặt hắn, nàng ta đang định nói chuyện thì lúc này, đột nhiên một luồng hơi thở kinh người bỗng bùng nổ từ trong đại điện kia, luồng hơi thở kia kinh khủng đến mức tựa như cả mười vạn ngọn núi đè x uống vậy!
Nghẹt thở!
Đây chính là cảm giác của Tuyết Linh Lung, không chỉ vậy, mà sâu trong lòng nàng ta cũng cảm thấy kinh sợ.
Nỗi sợ xuất phát từ sâu thẳm nội tâm!
Tuyết Linh Lung nhìn vào bên trong đại điện kia, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi: “Khổ… Khổ Tu… Ông ta còn sống?”
Ngay lúc này, Diệp Huyên đột nhiên mở lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Kiếm đến!”
Vừa dứt lời…
Vù!
Một luồng kiếm quang từ trên đại điện rơi thẳng xuống dưới, sau đó lao vào trong đại điện.
Ầm!
Thoáng chốc, hơi thở kinh khủng vừa nãy lập tức biến mất không dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện, vậy, cùng lúc đó, bên trong đại điện, có một thanh kiếm bay ra, cuối cùng vững vàng rơi vào trong tay Diệp Huyên!
Vẻ mặt Tuyết Linh Lung kinh sợ nhìn Diệp Huyên, sợ hãi đến mức không nói nên lời!
Diệp Huyên thấp giọng thở dài: “Đáng tiếc, ngươi chỉ có bảy phần sức mạnh, nếu ngươi ở trạng thái đỉnh cao, có lẽ có thể đỡ được một kiếm của ta rồi!”
Nói xong, hắn lại đi về phía xa.
Tuyết Linh Lung thì như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng!
Diệp Huyên trước mặt này vừa rồi đã giết Khổ Tu sao?
Giết Khổ Tu rồi sao?
Tuyết Linh Lung đang kinh ngạc vẫn chưa phát hiện ra, Diệp Huyên đi đường có chút nghiêng ngả, đó là do áp lực kinh người bùng nổ vừa nãy của Khổ Tu gây ra.
Ngay lúc này, Diệp Huyên đột nhiên dừng bước ở phía xa, hắn quay người nhìn Tuyết Linh Lung: “Linh Lung cô nương, cô không đi sao?”