Hắn nói xong bèn biến mất khỏi phòng cùng Huyền Cơ Lão Nhân.
Thiên Cực Thành, Huyền Cơ Các.
Huyền Cơ Các là địa bàn của Huyền Cơ Lão Nhân, mà hội đấu giá này lại diễn ra ở ngay đây.
Huyền Cơ Lão Nhân đã sống trong Thiên Cực Thành hơn trăm vạn năm nên sức ảnh hưởng cực kỳ rộng. Dưới sự sắp xếp của lão ta thì hầu hết những ai có uy tín trong thành đều đến.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn Diệp Huyên!
Bởi vì Huyền Cơ Lão Nhân đã loan tin có cao thủ Mệnh Tri Cảnh muốn bán đấu giá thần vật!
Mệnh Tri Cảnh đó!
“Đại ca” Mệnh Tri Cảnh là người bình thường sao?
Chỉ thoáng chốc, toàn bộ Huyền Cơ Các đã ngồi hơn trăm cao thủ. Tuy không nhiều, những yếu nhất cũng là Nguyên Thần Cảnh!
Theo như lời Huyền Cơ Lão Nhân nói chính là mấy tên dưới Nguyên Thần Cảnh đều là quỷ nghèo, tới tham gia hội đấu giá cũng chẳng có ý nghĩa gì!
Huyền Cơ Lão Nhân đưa Diệp Huyên vào trong một căn gác nhỏ, nó vừa hay có thể nhìn thấy toàn bộ sàn đấu giá.
Huyền Cơ Lão Nhân hơi khom mình nói: “Không biết tiền bối muốn bán đấu giá chút thần vật gì?”
Diệp Huyên đưa nhẫn chứa đồ trong tay cho Huyền Cơ Lão Nhân: “Đều ở trong này!”
Huyền Cơ Lão Nhân nhìn thoáng qua, sau đó sắc mặt chợt thay đổi: “Cái này...”
Lão ta nói xong nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiền bối, những thần vật đó đều bán hết ư?”
Diệp Huyên gật đầu.
Những thần vật do cao thủ Mệnh Tri Cảnh kia để lại đều rất tốt, nhưng với hắn thi ngoài chiếc nhẫn bảo vệ kia ra thì hoàn toàn chẳng có tác dụng gì!
Bởi vì hắn đã có kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp nên thật sự chướng mắt những thần vật khác.
Huyền Cơ Lão Nhân cười khổ: “Tiền bối, nếu đưa ra những thần vật đó thì chắc chắn sẽ khiến họ kinh ngạc!”
Diệp Huyên cười ha ha: “Có thể bán được giá tốt là được rồi!”
Huyền Cơ Lão Nhân cười nói: “Đây là chắc chắn rồi! Tiền bối, người ngồi đi, ta đi sắp xếp!”
Lão ta nói xong bèn xoay người rời đi.
Diệp Huyên liếc nhìn xung quanh rồi ngồi xuống khép hờ mắt.
Giờ phút này, hắn đang nghĩ nếu kẻ địch muốn ra tay với mình thì sẽ làm như thế nào?
Đáp án là chắc chắn sẽ chờ đến khi hắn ở một mình rồi ra tay thêm lần nữa!
Diệp Huyên nghĩ đến đây, con ngươi chợt co rút lại rồi vội vàng nhìn xung quanh, xung quanh vậy mà lại không có cái gì hết!
Diệp Huyên cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, một lát sau, trên mặt hắn mới hơi mỉm cười nói: “Nếu các hạ đã tới thì ra đây đi!”
Không có phản ứng!