*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô gái tên Thần Khâm nhìn về phía Diệp Huyên: “Trong người ngươi có thời không gì?”
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Ta chỉ là một người qua đường thôi!”
Thần Khâm nhìn Diệp Huyên: “Phong ấn nàng, ta sẽ cho ngươi nữ nhân, vô số nữ nhân!”
“Mẹ kiếp!”
Nghe vậy, Diệp Huyên nổi giận: “Ngươi đang sỉ nhục ta sao? Hả?”
“Sỉ nhục?”
Hung Nghê cười khẽ: “Tiểu ca ca, nàng không có sỉ nhục ngươi, vì nàng có thể nhìn thấu bản tính! Bản tính của ngươi chính là háo sắc, cho nên nàng mới nói như thế!”
Diệp Huyên: “…”
Thần Khâm nhìn hắn bằng thái độ không thiện ý: “Ngươi có biết ngươi đã làm gì rồi không?”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Ta chỉ đi ngang qua thôi!”
Thần Khâm chỉ vào Hung Nghê, hơi tức giận: “Ngươi có biết nàng là ai không?”
Diệp Huyên nhìn Hung Nghê, lắc đầu: “Không biết!”
Thần Khâm nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi gây ra hoạ lớn rồi!”
Diệp Huyên hơi cạn lời.
Con mẹ nó, ta đã làm gì đâu!
Sao lại gây hoạ rồi?
Lúc này, Thần Khâm nhìn về phía Hung Nghê: “Ngươi muốn làm gì?”
Hung Nghê chớp mắt: “Các ngươi nhốt ta lâu như thế, bây giờ ta có thể ra ngoài rồi, ngươi hỏi ta muốn làm gì? Thần Khâm, ngươi có thể đừng hỏi một vấn đề ngu ngốc như thế không? Ngươi làm thế ta sẽ khinh thường ngươi đấy!”
Thần Khâm nhìn Hung Nghê, không nói gì, nhưng nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống với tốc độ vô cùng đáng sợ.
Còn Hung Nghê lại rất bình tĩnh, trên mặt còn đang treo một nụ cười nhạt.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Hai vị đại lão, ta chỉ đi ngang qua thôi, hai người cứ nói chuyện với nhau đi nhé!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi!
Lúc này, Thần Khâm chợt cất tiếng: “Ngươi không được đi!”
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Tại sao?”
Thần Khâm không đáp.
Hung Nghê cười nói: “Tiểu ca ca, nàng muốn sử dụng thời không thần bí trong người ngươi để phong ấn ta! Ngươi sẽ không giúp nàng đâu, đúng không?”