*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tộc trưởng Cửu Thiên tộc khẽ mỉm cười: “Kình tộc trưởng vẫn cẩn thận lo xa như vậy”.
Na Già Kình cong môi: “Tài sản lẫn tính mạng của mấy chục nghìn tộc nhân đều đặt trên vai ta, không thể không suy xét kỹ càng”.
Ông ta nhìn về phía Thần Linh Điện: “Thiếu niên này có thể được Thần Linh Điện mời vào, tất nhiên không đơn giản”.
Tộc trưởng Cửu Thiên tộc im lặng.
Sở dĩ ông ta báo cho Na Già Kình trước là muốn để Na Thần tộc đi thăm dò Diệp Huyên, tiếc rằng đối phương lại không cắn câu.
Tiếc thật!
Tộc trưởng Cửu Thiên tộc thở dài trong lòng.
Na Già Kình liếc xéo sang, âm thầm cười lạnh.
Huyết Đồng vẫn chăm chú li3m kẹo, không lên tiếng.
Không ai biết nàng đang nghĩ gì trong đầu.
...
Ở nơi xa, Diệp Huyên đi đến trước tòa đại điện, ngẩng đầu nhìn lên, thấy được ba con chữ lớn khắc trên đó: Thần Linh Điện.
Thần Linh Điện?
Hắn cau mày.
Bỗng có một giọng nói vọng ra từ bên trong: “Vào đi”.
Diệp Huyên tần ngần một hồi rồi bước vào, thấy một cô gái ngồi xếp bằng trong điện.
Nàng ta mặc váy trắng, tóc dài xõa vai, ngũ quan tinh xảo đến mức hoàn mỹ.
Đẹp quá!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Diệp Huyên.
Trước mặt cô gái bày một bàn cờ.
Nàng ta nói: “Đạo hữu, mời ngồi”.
Đạo hữu?
Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên kỳ lạ. Người này gọi mình là đạo hữu?
Thôi kệ.
Đạo hữu thì đạo hữu!
Diệp Huyên ngồi xuống, nghe nàng ta nói: “Mời”.
Hiển nhiên là muốn hắn đánh cờ.
Diệp Huyên nghĩ ngợi rồi đặt một quân xuống.
Cô gái theo sát: “Mệnh cách đạo hữu có Cửu Đoạn, quả thực hiếm thấy”.