*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi bản thân đang lợi dụng người khác, nói không chừng cũng đang bị người khác gài bẫy!
Ngay lúc này, Huyết Đồng đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Ta đưa ngươi đi!”
Diệp Huyên do dự chốc lát, sau đó nói: “Đi đâu?”
Huyết Đồng m út kẹo hồ lô rồi nói: “Cửu Thiên Chi Thành!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Nơi nào?”
Huyết Đồng nói: “Nhà lúc trước của ta!”
Sắc mặt Diệp Huyên thoáng chốc thay đổi: “Ngươi muốn quay về làm gì?”
Huyết Đồng nhìn Diệp Huyên: “Cha ta chết rồi! Ta không nên quay về xem xem sao?”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Đúng là nên quay về xem, chỉ là, cái này thì liên quan gì đến ta?”
Huyết Đồng nhíu mày: “Chúng ta không phải bạn bè sao?”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Huyết Đồng lại nói: “Nếu đã là bạn bè, thì cha ta không phải là cha ngươi sao? Đương nhiên, cha ngươi cũng sẽ là cha ta, ta rất công bằng!”
Diệp Huyên nghe mà trợn mắt há miệng, có thể nói được vậy sao?
Huyết Đồng nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không xem ta là bạn sao?”
Diệp Huyên do dự chốc lát rồi nói: “Chúng ta đương nhiên là bạn rồi, nhưng ngươi đưa ta về nhà làm gì?”
Huyết Đồng nói: “Đào mồ… À không phải, là quay về giữ đạo hiếu!”
Diệp Huyên nghe mà chảy mồ hôi lạnh!
Tên này muốn quay về đào mồ!
Mẹ nó chứ!
Đây là muốn đưa mình vào hố lửa mà!
Huyết Đồng bỗng nói: “Đi thôi!”
Nói xong, cô bé quay người rời đi.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ta không quay về có được không?”
Huyết Đồng dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Bây giờ ngơi có thể liên lạc với cha ngươi không?”
Diệp Huyên: “…”
Huyết Đồng nói: “Nếu không thể thì chúng ta đi thôi!”
Nói xong, cô bé quay người đi về vùng biển máu.
Đe dọa!
Chậc. Đe dọa lộ liễu!
Diệp Huyên im lặng một lúc, sau đó quay đầu nhìn Vong Linh Đại Đế: “Tiền bối, đi cùng không?”