*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô bé nói: “Huyết Đồng!”
Huyết Đồng!
Diệp Huyên khẽ cười, sau đó nói: “Ngươi có thể ra ngoài không?”
Huyết Đồng lắc đầu: “Không thể!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có kết giới?”
Huyết Đồng gật đầu: “Đúng!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi lợi hại như vậy, cũng không làm được?”
Huyết Đồng nhẹ giọng nói: “Ta bị thương rồi!”
Bị thương!
Diệp Huyên quan sát Huyết Đồng, sau đó nói: “Vậy bao lâu thì ngươi có thể khỏe hơn?”
Huyết Đồng lắc đầu: “Không khỏe được!”
Diệp Huyên có chút không hiểu: “Tại sao?”
Huyết Đồng quay đầu nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên đang định nói thì Huyết Đồng bỗng nói: “Bạn bè?”
Diệp Huyên nhìn Huyết Đồng, Huyết Đồng nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi và ta là bạn bè?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng!”
Huyết Đồng khẽ gật đầu: “Bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau, đúng chứ?”
Diệp Huyên vừa muốn gật đầu, thì đột nhiên, hắn phát hiện hình như chuyện có gì đó không đúng.
Thấy Diệp Huyên không trả lời, Huyết Đồng khẽ nheo mắt: “Ngươi không xem ta là bạn?”
Thoáng chốc, biển máu bên cạnh lập tức sôi sục, sát ý ngập tràn bao phủ cả chân trời.
Vong Linh Đại Đế ở bên cạnh lập tức bò xuống, run cầm cập.
Diệp Huyên vội nói: “Bạn bè! Chúng ta là bạn bè tốt!”
Huyết Đồng khẽ gật đầu, biển máu kia thoáng chốc đã yên tĩnh lại.
Diệp Huyên thở phào trong lòng, thực lực cô bé này thật kinh khủng!
Lúc này, Huyết Đồng đột nhiên lại nói: “Ta muốn tìm ngươi giúp đỡ!”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Trực giác nói cho hắn biết, hắn bị bẫy rồi!
Huyết Đồng quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Chuyện nhỏ thôi!”
Diệp Huyên do dự rồi nói: “Ta… Thực lực ta hơi yếu đấy!”
Huyết Đồng nhìn thẳng Diệp Huyên: “Giúp hay không giúp?”