*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một luồng kiếm quang vút qua, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng thì một thanh kiếm đã đâm ngay vào giữa trán Đại La Thiên.
Ngay lập tức, không khí tại đó liền trở nên yên lặng.
Gi3t chết chỉ trong tích tắc?
Tên Đại La Thiên đó là cao thủ Thập Thất Đoạn đấy.
Vậy là bị giết trong tích tắc rồi sao?
Tất cả các cao thủ đều mắt chữ A mồm chữ O.
Còn tên Đại La Thiên đó thì tròn mắt, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Ta là ai?
Ta bị gì thế này?
Lúc này, đầu óc Đại La Thiên trống rỗng.
Hoang Cổ Hình ở bên cạnh định thần lại, ông ta nhìn sang Diệp Huyền, giận dữ hét lên: “Loài người kia, ngươi dám lừa bọn ta, vốn dĩ ngươi không hề bị trọng thương”.
Diệp Huyền chớp mắt, nói: “Ta xin lỗi ngươi, xin lỗi, ta đã nói dối”.
Hoang Cổ Hình nghe thấy những lời đó thì tức đến muốn nổ phổi, ông ta nhìn Diệp Huyên chằm chằm, sau đó nhìn sang người đàn ông áo xanh đó, sau đó nữa thì khẽ hành lễ và nói: “Các hạ, chuyện này chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm lớn…”
Ông ta vừa nói vừa chỉ về phía Diệp Huyên: “Đều là do tên này, tên này nói mình bị thương nặng, sau đó thì bảo bọn ta liên thủ giết các hạ, các hạ…”
Người đàn ông áo xanh đột nhiên nói: “Nó là con trai ta”.
Hoang Cổ Hình đơ người.
Diệp Huyên nhìn sang Hoang Cổ Hình, nói: “Ngươi đang muốn chia rẽ cha con ta sao?”
Hoang Cổ Hình quay đầu bỏ chạy.
Cha con hả?
Ông ta đã biết bọn hắn đã bị lừa.
Chính vào lúc này, bỗng dưng có một thanh kiếm xuyên qua giữa trán ông ta.
Vù.
Cơ thể Hoàng Cổ Hình đơ cứng, sau đó, cơ thể và linh hồn dần dần biến mất.
Lúc này, các cao thủ ở xung quanh cũng đã định thần lại, đua nhau bỏ chạy.
Người đàn ông áo xanh bỗng rút kiếm quét một phát.
Vù, vù, vù…
Chớp mắt, mấy vạn cái đầu văng ra, máu tươi bắn khắp tinh không như vòi phun nước, vô cùng máu me.