Diệp Huyên: “…”
Nhưng vào lúc này, Ma Vô Tiên kia đột nhiên gầm lên: “Các ngươi là sinh linh ta sáng tạo ra, sao có thể mạnh hơn ta! Chuyện này là không thể nào!”
Kiếm tu thoáng nhìn Ma Vô Tiên, hơi nghi ngờ: “Chẳng lẽ bị đánh bại không phải là một chuyện tốt hay sao? Ngươi có biết ta hi vọng bị người khác đánh bại dường nào không! Cảm giác vô địch này thật sự rất cô quạnh, ngươi hiểu được không?”
Ma Vô Tiên: “…”
Mọi người: “…”
Kiếm tu nhìn về phía Diệp Huyên: “Nhóc con, đừng sợ thất bại, thất bại một lần cũng đồng nghĩa với việc đệ vẫn có thể nâng cao!”
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Thất bại một lần hai lần là chuyện tốt, nhưng thường xuyên bị đánh bại thì không phải là chuyện tốt nữa rồi!”
Kiếm tu cười nói: “Quả thật là vậy! Nhưng mà, cảm giác vô địch này thật sự rất cô đơn hiu quạnh, đệ…”
Diệp Huyên nói: “Thật ra, ta rất muốn thử trải nghiệm cảm giác cô đơn hiu quạnh này!”
Kiếm tu ngẩn ra, sau đó cười nói: “Vậy đệ phải cố gắng lên!”
Diệp Huyên cười nói: “Đại ca, có thể giúp ta một chuyện nhỏ không?”
Kiếm tu gật đầu: “Đệ nói đi!”
Diệp Huyên đưa mắt nhìn thành chủ Hoang Thành và Quân Đế nơi xa: “Đại ca, hai người bạn này của ta đã đạt đến cực hạn của bản thân, không biết huynh có thể chỉ điểm một hai?”
Nghe vậy, thành chủ Hoang Thành và Quân Đế lập tức kích động.
Mẹ nó!
Mạng này bán không uổng!
Kiếm tu nhìn hai người, sau đó lắc đầu nói: “Ta không cách nào chỉ điểm bọn họ!”
Diệp Huyên hơi không hiểu: “Vì sao?”
Kiếm tu thoáng nhìn kiếm trong tay: “Ta chỉ tu kiếm, không tu cái khác!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Chỉ tu kiếm?”
Kiếm tu gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Đại ca, huynh biết thời không tầng năm không?”
Kiếm tu lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyên choáng váng.
Không biết?
Diệp Huyên kinh ngạc: “Đại ca, ngoài kiếm ra, huynh không hiểu gì khác?”