Đây căn bản không phải người hắn có thể đối đầu được!
Bởi vậy hắn mới có ý nghĩ muốn gọi người!
Nhưng lần này hắn lại không gọi được ai cả!
Thanh Nhi không trả lời!
Cha cũng không!
Lúc này đây, hắn biết, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân thôi!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên chợt nở nụ cười.
Thật ra hắn đã hiểu được đạo lý này từ rất nhiều năm trước rồi!
Lúc còn ở Thanh Thành hắn đã biết, làm người chỉ có thể dựa vào bản thân!
Bởi vì khi ấy hắn chỉ có mỗi bản thân có thể dựa vào.
Nhưng về sau, hắn có Thanh Nhi, có cha, có người hắn có thể nương tựa được!
Thế là hắn lại sinh ra lòng ỷ lại!
Thất bại?
Hắn chưa từng thất bại.
Bởi mỗi khi hắn sắp thất bại, không phải cha thì cũng là Thanh Nhi sẽ xuất hiện giúp đỡ.
Mà bây giờ, bọn họ không ai xuất hiện cả!
Khi không có họ, hắn mới phát hiện, khi đối mặt với những khó khăn chân chính, bản thân lại vô dụng đến mức nào!
Vô dụng!
Chỉ mới tích tắc trước thôi, mặc dù hắn biết Thần Nhân tộc rất mạnh mẽ, nhưng hắn lại không hề sợ hãi!
Vì sao?
Bởi vì có Thanh Nhi và cha!
Thanh Nhi và cha lợi hại như vậy, Thần Nhân tộc có thể đỡ được một chiêu kiếm của họ sao?
Chắc chắn là không thể!
Thanh Nhi và cha là vô địch!
Diệp Huyên hắn không hề sợ hãi!
Hắn thậm chí còn có tâm lý coi thường Thần Nhân tộc!
Nhưng mà hắn đã quên mất một điều,
Thanh Nhi và cha đúng là vô địch, đúng là có thể diệt toàn tộc Thần Nhân này với một chiêu kiếm.
Nhưng Diệp Huyên hắn không thể!
Tự vấn lại bản thân, nếu không có Thanh Nhi và cha thì hắn là cái thá gì?
Là cái thá gì được?