*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong, ông ta nhẹ nhàng đè tay phải xuống.
Ầm!
Diệp Huyên còn chưa kịp phản ứng đã bị rơi xuống.
Giờ phút này hắn như đang rơi xuống trong ngân hà, cứ thế không ngừng rơi xuống, lực lượng mạnh mẽ liên tục xé rách cơ thể hắn.
Mà Vô Địch Kiếm thể của hắn cũng từ từ biến mất.
Ma Diêm nhìn Diệp Huyên đang rơi trước mặt mình, trong mắt có chút khó tin.
Bình thường, ông ta chỉ cần một suy nghĩ là có thể khiến một người có cảnh giới như Diệp Huyên biến thành tro bụi.
Nhưng nhân loại trước mặt này lại có thể đánh nhau với ông ta mấy hiệp!
Dù đến lúc này, ông ta đánh Diệp Huyên rơi xuống vực sâu thời không, tiểu tử này vẫn chưa chết!
Không ngờ nhân loại này lại có thể đạt tới trình độ này!
Vào lúc này, Diệp Huyên dưới vực sâu thời không đột nhiên hét lên, hắn lập tức biến thành một người máu.
Huyết mạch Phong Ma!
Diệp Huyên xoè tay phải ra, kiếm Thanh Huyên đột nhiên hoá thành một tia huyết quang bay đi.
Ầm!
Roẹt!
Vực sâu thời không lập tức bị xé rách!
Cùng lúc đó, một thanh phi kiếm xuất hiện dưới thân Diệp Huyên kéo hắn lại.
Diệp Huyên trở mình, hai chân đứng trên thân kiếm, nhưng hắn vẫn tiếp tục bị đẩy thẳng xuống dưới, hoàn toàn không thể dừng lại.
Ma Diêm đang ở trước mặt hắn, nhưng hai người lại không ở cùng một thời không.
Hắn đang bị áp chế thời không!
Diệp Huyên xoè lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên quay trở lại trong tay hắn. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, ngay sau đó hai tay hắn cầm kiếm Thanh Huyên chém một nhát.
Ầm!
Trong nháy mắt, thời không nơi hắn đang đứng bắt đầu vỡ vụn.
Diệp Huyên tìm đúng thời cơ, sử dụng kiếm Thanh Huyên để quay lại thời không hiện hữu.
Khi vừa trở lại thời không vũ trụ hiện hữu, hắn phát hiện cơ thể hắn đã biến mất.
Bị đày xuyên qua thời không quá mạnh nên cơ thể hắn hoàn toàn không thể chịu nổi.
Hiện tại hắn chỉ còn linh hồn!