*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Ma Diêm chuẩn bị ra tay, Diệp Huyên vội vàng la lên: “Chúng ta có thể bàn lại mà!”
Ma Diêm lắc đầu: “Đợi ta đánh ngươi phế đã rồi chúng ta bàn sau!”
Nói xong, ông ta đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Con ngươi Diệp Huyên co rụt, tay phải hắn cầm kiếm quét ngang.
Vô Địch Kiếm Vực!
Ầm!
Trừ không gian nơi hắn đang đứng, những không gian xung quanh hắn đều bị huỷ diệt!
Sắc mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt.
Không chỉ vậy, Kiếm Vực của hắn cũng đang dần biến mất!
Hắn hoàn toàn không thể cản được sức mạnh của Ma Diêm!
Thực lực cách nhau quá xa!
Ở phía xa, Ma Diêm nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Vực không tệ, đáng tiếc là ngươi không lĩnh ngộ được tinh hoa!”
Dứt lời, ông ta cũng chỉ nhẹ nhàng giơ tay phải.
Trong tích tắc, Kiếm Vực của Diệp Huyên bắt đầu tan rã ra từng chút một, không chỉ vậy mà cơ thể hắn cũng bắt đầu tan rã!
Diệp Huyên kinh hãi, lập tức thôi thúc Phương Thốn Kiếm Vực.
Ầm!
Một luồng kiếm quang lập tức bao phủ lấy hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Ma Diêm nhíu mày, ngón tay phải của ông ta vạch nhẹ: “Phân!”
Roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt!
Trong nháy mắt, kiếm quang của Diệp Huyên từ từ phân tán ra xung quanh.
Phương Thốn Kiếm Vực đã bị phá huỷ!
Diệp Huyên đột nhiên xông lên trước, lao thẳng tới trước mặt Ma Diêm, sau đó chém một nhát.
Rút Kiếm Định Sinh Tử!
Một nghìn trăm năm nhát Rút Kiếm Định Sinh Tử!
Chiêu kiếm này vừa chém xuống, cơ thể Ma Diêm lập tức trở nên hư ảo.
Tiến vào một thời không khác!
Ngay lúc này, Diệp Huyên cũng nhanh chóng thoát khỏi vùng thời không này.
Kiếm hạ xuống.
Ầm!
Một vùng thời không bị huỷ diệt!
Nhưng Ma Diêm lại không bị sao cả!