*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiếm Si hỏi ngược lại: “Các hạ là?”
Ách Ngôn ấn nhẹ tay phải.
Đồng tử Kiếm Si co lại đột ngột, nàng chợt rút kiếm ra chém.
Bùm!
Kiếm quang vỡ tan, Kiếm Si bị một sức mạnh bí ẩn áp chế.
Khoé miệng Ách Ngôn hiện lên tia mỉa mai: “Yếu vậy à?”
Nói xong ả ta lại định ra tay lần nữa, nhưng lúc này trước mặt Kiếm Si xuất hiện một người đàn ông.
Khi Ách Ngôn vào Kiếm Minh, Kiếm Si đã thông báo cho Diệp Huyên!
Diệp Huyên nhìn Ách Ngôn: “Thần nhân!”
Ách Ngôn cười khẩy: “Xem ra ngươi cũng không ngu ngốc”.
Diệp Huyên chợt rút kiếm.
Một tia kiếm quang vút qua.
Ách Ngôn hơi khom chân, vung tay áo.
Bùm!
Kiếm quang đó vỡ tan, Diệp Huyên trở lại vị trí ban đầu, nhưng ngay sau đó, một thanh kiếm đã xuất hiện trước mặt Ách Ngôn mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Ách Ngôn giơ cánh tay chặn lại.
Bùm!
Ách Ngôn bị đẩy lùi ra ngoài Kiếm Điện.
Ngoài điện, Ách Ngôn nhìn cánh tay phải của mình, trên cánh tay ả ta lúc này đã có một vết kiếm sâu.
Phòng ngự đã bị phá vỡ!
Thấy thế, sắc mặt Ách Ngôn lập tức trở nên gớm ghiếc, ả ta nhìn Diệp Huyên ở phía xa: “Nhân loại hèn hạ, ngươi dám làm ta bị thương!”
Diệp Huyên nhìn Ách Ngôn: “Ngươi đang phân biệt chủng tộc đấy!”
Ách Ngôn đang định nói thì Diệp Huyên đã biến mất, khi xuất hiện lại thì hắn đã ở trước mặt ả ta.
Phương Thốn Kiếm Vực!
Kiếm Vực vừa xuất hiện, sắc mặt Ách Ngôn đã thay đổi ngay lập tức.
Vút vút vút vút!
Trong phút chốc, vô số kiếm quang nhấn chìm ả ta.
Sau một lúc im lặng, kiếm quang ấy chợt vỡ tan, Ách Ngôn xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Giờ phút này Ách Ngôn đã không còn hình dáng nhân loại nữa, ả ta đã khôi phục bản thể.