Ngạn Tri nhìn sang, mỉm cười: “A Mộc à, nhân loại tuy yếu nhưng vẫn có chỗ ưu tú. Đi thôi”.
Nàng ta đưa hai học trò biến mất.
...
Trong Tiểu Tháp.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng, đối diện với kiếm Thanh Huyên.
Xung quanh hắn được bao phủ trong một luồng sức mạnh vô cùng kinh khủng.
Đó chính là Kiếm Vực.
Phương Thốn Kiếm Vực!
Trong suốt thời gian qua, hắn đều điên cuồng tập luyện kỹ năng dùng kiếm Thanh Huyên tạo nên Kiếm Vực này.
Trong một tấc vuông đó, hết thảy đều sẽ bị hủy diệt.
Sau khi bị khí Tử Linh xâm lấn, khủng hoảng đã nổ ra khắp vũ trụ hiện hữu.
Lần diệt thế trước đó tuy không thành công nhưng cũng đã khiến rất nhiều người bỏ mạng.
Vì vậy vũ trụ hiện hữu hiện nay đang rối loạn cực kỳ.
Chủ yếu nằm ở lòng người.
Khắp vũ trụ, trật tự vỡ nát, mặt ác của nhân tính hoàn toàn lộ diện.
Đúng lúc này, Tĩnh Tri xuất hiện trong tháp.
Nhìn thấy sức mạnh Kiếm Vực quanh người hắn, sắc mặt nàng ấy đanh lại.
Diệp Huyên mang lại cho nàng cảm giác nguy hiểm vô cùng!
Diệp Huyên nhìn Tĩnh Tri: “Sao rồi?"
Tĩnh Tri thấp giọng nói: “Vũ trụ đang hỗn loạn vô cùng, rất nhiều nơi đều không còn trật tự. Còn có lời đồn tận thế sắp buông xuống, vũ trụ sẽ bị hủy diệt”.
Diệp Huyên nghe vậy thì cau mày.
Tĩnh Tri: “Ngươi có đứng ra lo hay không?"
Nàng ấy biết trong vũ trụ này hiện nay chỉ có Diệp Huyên có năng lực giải quyết.
Nếu hắn không màng đến thì không cần đợi Thần Nhân tộc ra tay, chỉ nhân loại với nhau thôi cũng đủ để đào mồ chôn chính mình.
Con người đã đoàn kết lại rất nhiều lần, nhưng có khi giết hại lẫn nhau mới là ngón nghề của họ.
Diệp Huyên lắc đầu: “Vũ trụ quá lớn, ta làm sao lo hết?"
Vũ trụ hiện hữu này mênh mông biết chừng nào.
Bảo hắn đứng ra lo hết ư?
Hắn có muốn cũng lực bất tòng tâm.
Đã vậy nhân lực cũng không đủ!