Thấy cảnh này, Thái Nhất Sinh Thuỷ không khỏi bật cười: “Diệp Huyên à Diệp Huyên! Đây là hậu quả của sự ngu dốt đấy!”
Lúc này, gã vô cùng vui vẻ!
Diệp Huyên này rõ ràng là đưa mình vào chỗ chết rồi!
Dù là gã cũng không thể chống lại lực lượng thần bí kia!
Diệp Huyên càng không phải đối thủ của nó!
Diệp Huyên nhìn lực lượng thần bí xung quanh, sắc mặt hắn hơi khó coi, lực lượng này đã vượt khỏi sự nhất biết của hắn rồi!
Hắn bây giờ chắc chắn không thể chống lại được!
Mà lúc này, lực lượng đó đã vây kín không gian nơi hắn đang đứng rồi!
Khi Diệp Huyên định liều mạng một trận, lực lượng thần bí đó như phát hiện điều gì, đột nhiên rút lui tựa như thuỷ triều.
Diệp Huyên ngây người.
Không chỉ Diệp Huyên, Thái Nhất Sinh Thuỷ ở bên ngoài cũng sửng sốt, trong mắt đầy vẻ khó tin: “Sao… sao có thể…”
Nói đến đây, gã chợt nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Huyên: “Là kiếm trong tay ngươi! Là thanh kiếm này!”
Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, chẳng lẽ thật sự vì nó sao?
Nghĩ thế, hắn nhìn Thái Nhất Sinh Thuỷ, cười nói: “Ông xem, có muội muội tốt biết bao! Ai bảo ông không có muội muội!”
Mọi người: “…”
Thái Nhất Sinh Thuỷ tức đến mức muốn phụt máu!
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, chẳng những Thái Nhất Sinh Thuỷ suýt tức hộc máu mà Tĩnh Tri cũng sắp không chịu nổi rồi!
Tên này nói chuyện khinh thường người khác quá!
Nhưng lúc này, nàng ấy thấy khiếp sợ nhiều hơn!
Không ngờ Diệp Huyên lại có thể dựa vào thanh kiếm này thoát khỏi thời không của vũ trụ hiện hữu, vậy có nghĩa là gì?
Có nghĩa là người tạo ra thanh kiếm này rất đáng sợ!
Đương nhiên, nàng ấy đã đích thân biết được sự đáng sợ của cô gái váy trắng rồi.
Thật sự là một cô gái tựa như Thần!
Sắc mặt của Cổ Mệnh cũng hơi nặng nề.
Thanh kiếm trong tay Diệp Huyên khiến y rất bất ngờ!
Có thể nhìn ra người chế tạo thanh kiếm này lợi hại đến mức nào!
Cổ Mệnh chợt thấy lo lắng!
Lúc này, Diệp Huyên trở lại.
Có kiếm Thanh Huyên, hắn thật sự có thể di chuyển qua lại giữa hai thời không.