*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tĩnh Tri im lặng.
Có lẽ người phụ nữ kia thật sự không có hứng thú với hai người Cổ Mệnh!
Như nghĩ đến điều gì, Tĩnh Tri khó hiểu nhìn Diệp Huyên: “Sao muội muội ngươi mạnh mà ngươi lại yếu thế?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Thật ra ta cũng muốn biết vấn đề này!”
Tĩnh Tri: “…”
Ba người Diệp Huyên cũng không ngờ Thái Nhất Sinh Thuỷ lại liên thủ với Cổ Mệnh!
Đây là người còn mạnh hơn cả Cổ Mệnh nữa!
Đánh thế nào đây?
Chắc chắn không đánh lại!
Cổ Mệnh đột nhiên cười nói: “Tĩnh Tri cô nương, ta rất tò mò là vì sao cô lại đứng về phía Diệp Huyên đấy?”
Tĩnh Tri lạnh nhạt nói: “Nếu ta không đứng về phía hắn, thì sau đó vẫn sẽ bị ông và Thái Nhất tộc nuốt trọn không phải sao?”
Cổ Ma tộc đã liên thủ với Thái Nhất tộc nhưng lại không báo với nàng ấy, rõ ràng là muốn lợi dụng nàng ấy đối phó Diệp Huyên, sau đó lại giải quyết nàng ấy và Thánh Đường!
Mọi người đều đang gài bẫy nhau!
Cổ Mệnh cười nói, không phải cô cũng muốn liên thủ với Diệp Huyên nuốt trọn Cổ Ma tộc đó sao?”
Tĩnh Tri cười đáp: “Như nhau thôi!”
Cổ Mệnh gật đầu: “Đúng thế!”
Lúc này, Thái Nhất Sinh Thuỷ đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: “Tiểu Tháp trong tay ngươi thật sự thần kỳ như thế sao?”
Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế!”
Thái Nhất Sinh Thuỷ nhìn Diệp Huyên: “Có thể cho ta xem thử không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Đùa à! Cho ông nhìn, ông còn trả lại cho ta chắc?”
Thái Nhất Sinh Thuỷ cười nói: “Cũng phải! Nhưng nếu ngươi không đưa, thì ta sẽ tự mình lấy!”
Dứt lời, gã biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Tiểu An bên cạnh Diệp Huyên tiến về phía trước một bước, đánh tới một quyền!
Ầm!
Một tia quyền mang loé lên, Tiểu An thoáng chốc lùi lại hơn nghìn trượng, vừa dừng lại, không gian mấy nghìn trượng xung quanh nàng cũng lập tức sụp đổ!
Không đấu lại!
Diệp Huyên sa sầm mặt.