Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 7284




Đóa Nhất: “Có thể cho ta xem kiếm của ngươi không?"  

Diệp Huyên cười: “Được chứ”.  

Hắn xòe tay ra, gọi kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Đóa Nhất. Nàng quan sát một hồi, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng: “Chẳng trách... chẳng trách sao người phụ nữ kia lại kiêng kỵ đến vậy!"  

Trong lòng nàng chấn động vô cùng.  

Phải là người đạt đến trình độ nào mới tạo ra được thanh kiếm kinh khủng bực này?  

Người ấy không chỉ có thể cưỡng ép rút ra sức mạnh từ mạch chủ dòng sông thời gian của vũ trụ, mà còn có thể áp chế nó.  

Đồng nghĩa với việc nàng ấy có thể hủy diệt vũ trụ hiện hữu này!  

Một khi mạch chủ dòng sông Thời Gian bị hủy, vũ trụ này cũng xem như xong đời.  

Đóa Nhất trả kiếm Thanh Huyên lại cho Diệp Huyên: “Muội muội ngươi vô cùng lợi hại”.  

Nàng nhìn Diệp Huyên: “Nhưng sao ngươi lại yếu vậy?"  

Diệp Huyên: “...”  

Đóa Nhất lắc đầu thở dài: “Quả nhiên người tài có người tài hơn. Ta phải về tĩnh tâm một chút, nếu ngươi gặp chuyện, ta sẽ tự xuất hiện”.  

Sau đó nàng biến mất ở cuối chân trời.  

Diệp Huyên cất kiếm vào rồi cũng rời đi.  

...  

Tinh vực Ngạc, Linh Võ Thành.  

Giờ phút này, tòa thành đã hoàn toàn biến mất.  

Tĩnh Tri đứng trong tinh không, dõi mắt nhìn xuống mảng không gian đã bị xóa sổ kia, im lặng rất lâu.  

Sau đó, nàng ấy đi đến một đỉnh núi.  

Đây là nơi cô gái váy trắng từng xuất hiện.  

Tĩnh Tri nhắm mắt lại, không gian bốn phía lập tức sôi trào.  

Tìm cô gái váy trắng!  

Nàng ấy muốn biết người này có thật sự mạnh như mình dự đoán hay không.  

Nếu chỉ hơi mạnh một chút, nàng sẽ lập tức lột da Diệp Huyên.  

Vì hắn quá mức ngạo mạn!  

Sau đó, bốn phía chậm rãi xuất hiện một ít hình ảnh vào buổi chiều tà...  

Thời gian đảo ngược!  

Sau đó, thời gian trở lại lúc ban đầu.  

Cách đó không xa là cô gái váy trắng đang đánh cờ cùng một ông lão tóc bạc.  

Thời gian này vốn đã qua đi, nhưng được Tĩnh Tri dùng thần thông cực mạnh để tái hiện lần nữa.  

Đúng lúc này, cô gái váy trắng bỗng quay lại nhìn Tĩnh Tri.  

Đồng tử Tĩnh Tri rụt lại, cả người run rẩy như gặp ma, thì thầm: “Mẹ ơi... Ngươi... Sao ngươi có thể nhìn thấy ta...”