Thác Bạt Ngạn lựa chọn tự sát mà không hề do dự.
Bởi nàng ta biết rằng nếu đối phương đã có thể tìm đến nơi này, chứng tỏ đã sở hữu sức mạnh mà nàng ta không thể chống lại.
Chỉ còn một con đường chết!
Nếu không, một khi Diệp Huyên bị uy hiếp, bản thân nàng ta cũng sẽ chịu nhục.
Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Tĩnh Tri: “Một cô gái ngoan cường”.
Sau đó, nàng ấy đưa tay làm động tác nhấn xuống.
Ầm!
Cơ thể Thác Bạt Ngạn trở lại bình thường.
Sắc mặt nàng ta sa sầm.
Tĩnh Tri cười: “Bảo người của cô lui xuống đi”.
Thác Bạt Ngạn liếc nhìn đối phương rồi khoát tay, để binh lính bốn phía nhanh chóng thối lui.
Tĩnh Tri: “Phu quân của cô cũng đến rồi”.
Nàng ấy vừa nói xong, Diệp Huyên đã xuất hiện bên cạnh Thác Bạt Ngạn.
Hắn không nói không rằng, trực tiếp vung kiếm chém ra.
Tĩnh Tri cũng rút kiếm.
Ầm!
Kiếm quang bùng nổ.
Thác Bạt Ngạn biến sắc khi nhận ra sức mạnh tàn dư còn lại đủ để phá hủy toàn bộ đất nước!
Diệp Huyên lại thi triển Kiếm Vực.
Uỳnh!
Sức mạnh còn sót lại bị hắn trấn áp.
Hắn nhìn Tĩnh Tri, sát ý trong mắt như có thể thực thể hóa.
Tĩnh Tri chỉ cười: “Dường như ngươi lại mạnh thêm một ít”.
Diệp Huyên: “Chúng ta đổi chỗ chứ?"
Tĩnh Tri lắc đầu: “Không”.
Diệp Huyên nheo mắt, đặt ngón cái lên chuôi kiếm.
Tĩnh Tri cong môi: “Chỉ cần ngươi ra tay, nơi bé nhỏ này sẽ bị hủy diệt”.
Diệp Huyên im lặng.
Hai người họ mà đánh nhau, e rằng toàn bộ Thanh Châu sẽ biến mất.
Tĩnh Tri đang định mở miệng thì Diệp Huyên đã nói: “Tĩnh Tri cô nương là khách, chúng ta vào nhà nói chuyện chứ?"
Tĩnh Tri cười: “Được thôi”.
Ba người bước vào một gian đại điện, Diệp Huyên và Tĩnh Tri đối diện nhau, Thác Bạt Ngạn đích thân châm trà.