*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếc rằng nàng ấy không hợp với An Võ Quân năm ấy.
Bằng không thì Thánh Đường đã vượt xa Cổ Ma tộc và Thái Nhất tộc.
Lúc này, Tĩnh Tri bỗng cất bước đi về phía xa.
Tả Tướng vội hỏi: “Thánh Chủ, ngài...”
Tĩnh Tri cười: “Các ngươi điều tra không ra, ta sẽ tự mình đi”.
Sau đó nàng ấy biến mất.
Tĩnh Tri đi rồi, Tả Tướng hỏi: “Thánh Chủ muốn tiêu diệt Cổ Ma tộc sao?"
Hữu Tướng: “Chẳng lẽ không nên?"
Tả Tướng im lặng một hồi mới nói: “Ta cho rằng uy hiếp từ An Võ Quân lớn hơn”.
Hữu Tướng: “An Võ Quân uy hiếp đến Thánh Chủ, nhưng mối họa từ Cổ Ma tộc đối với Thánh Đường càng lớn hơn. Thánh Chủ chọn đối phó với Cổ Ma tộc trước cho thấy địa vị của Thánh Đường trong lòng nàng cao hơn!"
Tả Tướng thở dài: “Thật ra An Võ Quân không hợp làm Thánh Chủ, nhưng lại có sức mạnh cao cường”.
Hữu Tướng nhìn ông ta: “Ngươi vẫn chưa rõ sao? Sở dĩ Thánh Chủ tham gia tranh giành vị trí này là để cho hả giận. Nàng ấy là con ruột của lão Thánh Chủ, nhưng lại bị lão Thánh Chủ chê không bằng An Võ Quân...”
Ông ta lắc đầu thở dài: “Lão Thánh Chủ cũng thật là...”
Việc Thánh Thiên nội loạn không thể hoàn toàn trách Tĩnh Tri.
Tả Tướng bỗng nói: “An Võ Quân và Thánh Chủ liệu có thể làm hòa không?"
Hữu Tướng không biết phải nói gì: “Ngươi tưởng đây là trò chơi gia đình sao?"
Sau đó xoay người rời đi.
...
Sau khi rời khỏi đại điện, Tĩnh Tri bắt đầu điên cuồng đi xuyên qua thời không, chẳng mấy chốc đã đặt chân đến một tòa thành nhỏ.
Thanh Châu.
Nàng ấy chậm rãi đi đến đại điện hoàng cung, vừa bước tới đã bị một tốp thị vệ ngăn lại.
Bỗng có một giọng nói vang lên từ phía sau: “Để tiền bối vào”.
Các thị vệ lui ra, Thác Bạt Ngạn xuất hiện.
Tĩnh Tri nhìn nàng ta, mỉm cười không nói.
Thác Bạt Ngạn cong môi: “Ta là người của hắn, tiền bối muốn bắt ta đến uy hiếp hắn sao?"