*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù sao cũng thử trước xem sao.
Cứ thế thời gian trôi qua từng chút, khí tức của Diệp Huyên cũng ngày càng mạnh hơn, đến cùng cả thế giới trong tháp Giới Ngục rung chuyển vì nó.
Vẻ mặt Tiểu An ở bên cạnh lại ngày càng nghiêm trọng hơn.
Không cẩn thận một chút thôi Diệp Huyên có thể sẽ không quay về nữa.
Khoảng một canh giờ sau thân thể Diệp Huyên bắt đầu run lên dữ dội.
Tiểu An nhíu mày: “Bây giờ huynh thấy thế nào?”
Diệp Huyên run giọng nói: “Cảm giác sắp không chống đỡ được nữa”.
Tiểu An trầm giọng nói: “Lực lượng trong thanh kiếm này đúng là đáng sợ thật”.
Nàng vừa nói vừa nhìn Diệp Huyên: “Có thể tiếp tục không?”
Diệp Huyên nói: “Miễn cưỡng có thể”.
Tiểu An gật đầu: “Cứ xoay chuyển lực lượng như cách muội đã nói”.
Diệp Huyên nói: “Ừ!”
Nói rồi hắn bắt đầu từ tốn dẫn dắt lực lượng trong cơ thể.
Khoảng một ngày sau, Diệp Huyên nhận ra cơ thể hắn đang dần thay đổi.
Tiểu An trầm giọng: “Cơ thể huynh đang thay đổi chứng tỏ dùng cách này ổn, nhưng không được sơ suất”.
Diệp Huyên gật đầu, dĩ nhiên hắn không dám sơ suất, đây không phải trò đùa.
Tiểu An cứ nhìn Diệp Huyên chằm chằm, lúc này cơ thể Diệp Huyên đang thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng nàng nhận ra dưới da của Diệp Huyên lại loáng thoáng có sợi kiếm.
Nhìn thấy thế Tiểu An không khỏi nhíu mày.
Sợi kiếm?
Là vì kiếm sao?
Dĩ nhiên không phải.
Mà là khi đang tu luyện Thần Thể, Diệp Huyên đã kết hợp với Vô Địch Kiếm Thể của mình.
Hắn chỉ muốn thử một chút, nhưng không ngờ có thể thật.
Thần Thể cộng thêm Vô Địch Kiếm Thể.
Cứ thế một tháng sau, lúc này khí tức quanh người Diệp Huyên đã trở nên bình thường lại.
Diệp Huyên đột nhiên đứng lên, khoảnh khắc hắn đứng lên, không gian xung quanh hắn bỗng chốc nứt ra.