*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ban đầu hắn đã bước một chân vào Thần Thể Cảnh, sau khi khổ luyện mấy năm, bây giờ hắn đã đến thời khắc quan trọng nhất của việc định hình Thần Thể.
Nhưng có một vấn đề nho nhỏ.
Thần lực!
Hắn phải dựa vào thần lực mới có thể tạo hình Thần Thể.
Tiểu An ở trước mặt Diệp Huyên trầm giọng nói: “Muội đã quên mất một vấn đề, đó là huynh không có thần lực trong vũ trụ này”.
Diệp Huyên cười khổ: “Tỷ à, đang đùa sao?”
Tiểu An lắc đầu: “Là do muội quên mất”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Chỉ có thần lực mới có thể làm được sao?”
Tiểu An gật đầu.
Diệp Huyên nhìn Tiểu An, Tiểu An nói: “Muội có thần lực nhưng nếu muội tạo hình Thần Thể cho huynh thì sẽ tiêu hao thần lực khá nhiều, nếu như thế muội không thể nâng thêm một bậc, một khi người của chúng và cường giả Cổ Ma tộc đến thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa dù muội dùng thần lực của mình, có thể vẫn không đủ cho huynh”.
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Sử dụng lực lượng khác được không?”
Tiểu An hỏi: “Lực lượng gì?”
Diệp Huyên nói: “Lực lượng của Thanh Nhi”.
Tiểu An sửng sốt, sau đó nói: “Huynh có thể liên lạc với nàng ấy à?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không thể, nhưng…”
Nói rồi hắn mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm Thanh Huyên.
Lúc này kiếm Thanh Huyên đã đột phá.
Mặc dù ở bên ngoài mới trôi qua có mấy ngày nhưng trong Tiểu Tháp đã mấy chục năm.
Lúc này Tiểu Hồn đã hấp thu hoàn toàn các linh hồn trước đó, còn bây giờ nó đã đạt đến cấp bậc gì, bản thân nàng ta cũng không biết.
Có thể chỉ có Thanh Nhi mới biết bây giờ nó thuộc cấp bậc gì.
Tiểu Hồn phấn khích nói: “Tiểu chủ, muốn đánh nhau sao?”
Diệp Huyên bật cười: “Tiểu Hồn, bây giờ ngươi thích đánh nhau lắm à?”
Tiểu Hồn nói: “Có thể hấp thu được nhiều linh hồn hơn”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Ngươi đó!”