*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoá Nhất nói: “Ông tìm hiểu được chừng nào về cô gái mặc váy trắng?”
Lão già mặc đồ đen lắc đầu: “Không nhiều, mà bây giờ nàng ta đã hoàn toàn bặt vô âm tín, dù có sử dụng Chí Tôn Thiên Nhãn thì cũng chẳng thể tìm được người này…”
Ông ta nhìn về phía Đoá Nhất: “Chí tôn, nếu như thật sự muốn giết người này thì có thể giải quyết người đàn ông áo xanh và cô gái váy trắng phía sau lưng cậu ta trước đã!”
Đoá Nhất trầm mặc hồi lâu, nói: “Không giết nữa!”
Lão già mặc đồ đen nhìn về phía Đoá Nhất, Đoá Nhất nói: “Giết Diệp Huyên mặc dù có thể hả giận, nhưng không có bất cứ lợi ích nào, không chỉ không có lợi ích mà có thể còn chọc tới một số kẻ địch mạnh mà mình chưa biết rõ! Còn về việc chủ động đi tìm hai người này, ta bị điên rồi sao? Đánh lại được còn tốt, lỡ như không đánh lại được, vậy thì chẳng phải tự đi nộp mạng sao? Ta không ngu, việc gì phải làm chuyện ngu ngốc như vậy?”
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Lão già mặc đồ đen: “…”
…
Nghe Đóa Nhất nói như vậy, lão già mặc đồ đen lắc đầu cười hỏi: “Vậy chí tôn có dự định gì?"
Sau một lúc im lặng, Đóa Nhất đáp lời: "Tiếp tục điều tra! Càng chi tiết càng tốt!"
Lão già mặc đồ đen gật đầu: “Được!"
Nói xong lão ta định rời đi, lúc này Đóa Nhất lại đột nhiên nói: "Đừng trêu chọc hắn!"
Lão già mặc đồ đen gật đầu: “Ta hiểu rồi!"
Nói xong, lão ta lập tức biến mất.
Đóa Nhất từ từ nhắm mắt lại.
Vô địch?
Nàng chưa bao giờ cho rằng mình vô địch!
Núi cao còn có núi cao hơn!
Nàng chỉ là chí tôn của vũ trụ này, hơn nữa, dù là ở trong vũ trụ này, nàng cũng không phải là người mạnh nhất!
Bên trên chí tôn còn có Thần Đế!
Mà nàng tự biết rằng bây giờ vẫn có hai vị Thần Đế còn sống!
Dĩ nhiên, quả thực nàng khá khó chịu với Diệp Huyên.
Tuy nhiên, nàng sẽ không vì sự khó chịu của bản thân mà đi gây thù chuốc oán với một vài kẻ địch mạnh mà mình chưa biết rõ.
Hành động đó thật ngu ngốc!