*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh Nhi lắc đầu: “Không có!”
Diệp Huyên im lặng.
Thanh Nhi khẽ vuốt ve khuôn mặt Diệp Huyên: “Nếu huynh không theo kịp bước chân của ta, vậy thì chờ ta, chờ ta đi đến tận cùng của vùng vũ trụ này, sau đó ta sẽ trở lại tìm huynh!”
Nói xong, cơ thể nàng dần dần mờ đi!
Diệp Huyên cười nói: “Ta muốn muội chờ ta!”
Thanh Nhi mỉm cười: “Vậy ta chờ huynh đến tìm ta!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Sẽ không để muội phải chờ quá lâu!”
Thanh Nhi gật đầu: “Được!”
Nói xong, nàng hoàn toàn biến mất khỏi nơi này!
Nói đi là đi luôn rồi!
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó khẽ nói: “Chờ ta!”
Không thể phụ lòng Thanh Nhi!
Vì hắn, Thanh Nhi âm thầm trả giá rất nhiều rất nhiều!
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn lại, người đến chính là Tiểu An.
Tiểu An lúc này đã không còn là Tiểu An lúc trước!
Tiểu An nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cười nói: “Các muội phải đi rồi sao?”
Tiểu An nói: “Sắp rồi!”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Muốn trở về báo thù?”
Tiểu An lắc đầu: “Thực lực hiện giờ của muội kém xa lúc bị lật đổ, bởi vậy, muội cần khôi phục thực lực trước đã!”
Nói xong, cô bé dừng lại một chút, sau đó nói: “Muội muốn ở trong tiểu tháp của huynh một khoảng thời gian!”
Nghe vậy, Diệp Huyên hiểu rõ rồi.
Tiểu An này muốn lợi dụng tiểu tháp của hắn để khôi phục thực lực!
Quả thật, không có chỗ tu luyện nào tốt hơn tiểu tháp của hắn!
Tiểu An thoáng nhìn Diệp Huyên: “Được không?”
Diệp Huyên cười nói: “Bao lâu?”
Tiểu An im lặng một lát, sau đó nói: “Không biết!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Thương thế của muội rất nặng?”
Tiểu An gật đầu: “Hơi chút!”
Diệp Huyên hơi do dự.