*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì vậy, hắn vẫn phải nghĩ cách nâng cao kiếm khư!
Ngoài ra, phi kiếm định sinh tử của hắn cũng tu luyện đến cực hạn của bản thân rồi!
Nhưng, hắn vẫn không nắm chắc có thể diệt gọn cao thủ cấp Cổ Thần như cũ!
Lúc trước khi đấu lại với Mục Tôn, nếu không dùng kiếm Thanh Huyên, thì hắn cũng sẽ mãi ở thế hạ phong.
Đương nhiên, nếu hiện tại hắn dùng kiếm Thanh Huyên, hắn cũng nắm chắc chín phần có thể miểu sát một cao thủ Cổ Thần!
Kiếm Thanh Huyên tăng lên, cũng thật kinh khủng!
Thế nhưng, hắn vẫn có phần không muốn dùng đến kiếm Thanh Huyên!
Sức mạnh kiếm Thanh Huyên này, chung quy cũng không phải sức mạnh của bản thân hắn!
Vật ngoài thân!
Trước kia, hắn chính là quá ỷ lại thứ bên ngoài, bởi vậy, thực lực và tâm cảnh đều tăng lên khá chậm!
Hiện tại, hắn lại càng muốn dựa vào bản thân hơn!
Đương nhiên, nếu người khác dùng vật bên ngoài hoặc là kẻ địch quá mạnh, hắn cũng sẽ không khách khí!
Ngoài rút kiếm định sinh tử và phi kiếm đề đầu thì kiếm vực vô địch của hắn đã tu luyện thành công!
Vực thủ!
Một kiếm một vực, một vực một giới!
Kiếm kỹ phòng thủ mạnh nhất!
Chỉ cần hắn sử dụng kiếm vực, thì trong kiếm vực hắn gần như là ở trạng thái vô địch!
Đáng tiếc, hiện tại hắn chỉ đạt được nửa phần trên. Nửa phần trên này là phòng thủ, nửa phần dưới chắc chắn sẽ là tấn công!
Hắn rất hiếu kỳ phần tấn công này!
Bởi vì cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công!
Một lúc sau, Diệp Huyên quyết định cởi bỏ ấn ký kiếm đạo do đại ca để lại, thế nhưng lúc này, nhưng cảm nhận được gì đó, hắn đột nhiên nhíu mày, sau đó, hắn lập tức biến mất!
Diệp Huyên vừa rời khỏi tháp nhỏ, một bóng người đã xuất hiện ngay trước mặt hắn!
Vũ Tôn!