*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên điểm ngón tay về phía Mục Tôn: “Chém!”
Vù vù vù!
Bốn luồng kiếm quan từ bốn hướng chém thẳng về phía Mục Tôn, nhanh như sấm chớp!
Mục Tôn có chút khinh thường, phất tay áo, một luồng sức mạnh từ trong tay áo phóng ra, thoáng chốc, bốn luồng kiếm quang lập tức đã vỡ vụn!
Tốc độ rất nhanh, nhưng đối với cao thủ cấp bậc như ông ta mà nói, tốc độ đơn thuần không thể làm người này bị thương!
Diệp Huyên ở phía xa cầm Kiếm Khư cho vào vỏ kiếm!
Ầm!
Một luồng kiếm thế mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn tuôn ra, sau đó tràn về phía Mục Tôn như một làn sóng!
Ầm ầm!
Mục Tôn lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, ông ta bước ra một bước, vừa bước ra kiếm thế kia của Diệp Huyên đã tan nát!
Mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lao về phía trước, vừa xông lên, chớp mắt hắn đã ở trên đỉnh đầu Mục Tôn, sau đó rút kiếm ra chém!
Rút kiếm định sinh tử!
Chồng chết năm trăm tám mươi đạo rút kiếm định sinh tử!
Một kiếm này chém ra, không gian mai một xung quanh lại lần nữa bị vỡ vụn!!
Cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong kiếm Diệp Huyên, Mục Tôn kinh ngạc trong lòng, ông ta không dám sơ suất, tay phải siết chặt thành quyền, sau đó đánh mạnh một quyền!
Cứng rắn!
Ầm! Bùm!
Kiếm quang vỡ nát, cả người Diệp Huyên lập tức bay ngược ra sau, còn Mục Tôn cũng lùi lại mấy trăm trượng ra xa!
Ông ta vừa dừng lại, thì cả cánh tay phải đã nứt ra!
Lần này, hắn thật sự đã bị thương rồi!
Đương nhiên, Diệp Huyên bị thương còn nặng hơn nhiều!
Diệp Huyên lúc này cả người đã nứt ra!
Sức mạnh phản lại vừa này, cả thân xác hắn cũng không thể chịu nổi!
Cũng may còn có huyết mạch Bất Tử và tử khí!
Nếu không, có thể hắn đã chơi không còn mạng rồi!
Mục Tôn ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, ánh mắt không hề che giấu sát ý: “Ngươi nhất định phải chết!”
Diệp Huyên này, quá yêu nghiệt!