*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kha Giới nhìn chằm chằm: “Diệt cho ta xem thử!”
Ông ta vừa dứt lời, một thanh phi kiếm chợt chém tới.
Kha Giới nâng ta phải.
Oanh!
Kiếm quang vỡ tan, Kha Giới lùi lại cả trăm trượng!
Nhưng ông ta cũng đã chặn được phi kiếm của Diệp Huyên!
Diệp Huyên nhìn cánh tay phải của Kha Giới, dưới ống tay áo của ông ta còn có một tấm băng cánh tay màu đen!
Là thần vật!
Diệp Huyên lắc đầu: “Cuộc đời ta ghét nhất là người sử dụng ngoại vật! Thật nhàm chán!”
Tiểu Tháp: “…”
Phía xa, Kha Giới nhìn miếng băng cánh tay của mình, bên trên có một vết kiếm sâu!
Ánh mắt ông ta trở nên nặng nề!
Nếu không nhờ miếng băng cánh tay này, có lẽ ông ta cũng bị giết chết trong nháy mắt rồi!
Lúc này, Diệp Huyên lại tiến lên một bước.
Kha Giới lập tức giơ tay lên đỡ.
Oanh!
Kiếm quang xuất hiện, Kha Giới lại lùi về sau gần trăm trượng!
Ông ta vừa dừng lại, lại có một tia phi kiếm chém tới!
Oanh!
Kha Giới tiếp tục lùi cả trăm trượng!
Cứ thế, mỗi khi Diệp Huyên tiến tới một bước, Kha Giới sẽ lùi lại trăm trượng…
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt vô số người trở nên vô cùng nặng nề!
Quá đáng sợ!
Kha Giới này không phải Đại Thánh Nhân bình thường, mà là Đại Thánh Nhân lâu đời, hơn nữa còn đạt tới Đại Thánh Nhân từ mấy vạn năm trước.
Đại Thánh Nhân chân chính!
Nhưng một cường giả siêu cấp như thế lại không phải đối thủ của Diệp Huyên!
Bị Diệp Huyên áp đảo!
Cuối cùng, khi Diệp Huyên bước ra bước thứ mười, băng cánh tay trên tay phải của Kha Giới lập tức nổ tung, gần như cùng lúc đó cũng có một tia phi kiếm chém thẳng tới!