Diệp Huyên chớp mắt: “Ta đâu có giúp huynh”.
Vương Chiến cau mày: “Diệp huynh...”
Diệp Huyên cười: “Ta vẫn còn ân oán với Tiểu Động Thiên đây, chuẩn bị giải quyết ngay bây giờ, nên không tính là giúp huynh”.
Sắc mặt Vương Chiến trở nên phức tạp: “Diệp Huyên, huynh...”
Chu Khiếu bỗng nói: “Còn không mau cảm ơn Diệp Huyên tiểu hữu?"
Vương Chiến do dự rồi nói: “Cảm ơn”.
Diệp Huyên: “Chúng ta là bạn bè, không cần khách sáo như vậy”.
Bạn bè!
Vương Chiến: “Đại ân của Diệp huynh hôm nay, ngày sau ta sẽ trả”.
Diệp Huyên cười rồi nói với lão già tóc trắng ở nơi xa: “Các ngươi muốn giết ta đúng không? Ta ở đây này!"
Lão ta nhìn hắn: “Tư Đồ, giết!"
Tư Đồ!
Người đeo đao nhìn Diệp Huyên, một khắc sau đã lao đến.
Nhanh như chớp!
Nhưng cũng một khắc sau, Tư Đồ đã lùi lại hơn trăm trượng.
Những người khác sửng sốt.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Sắc mặt lão tóc trắng cũng sa sầm.
Kiếm của Diệp Huyên nhanh hơn so với đao của Tư Đồ.
Một tia nghiêm trọng hiện lên trong mắt Tư Đồ: “Kiếm rất nhanh”.
Diệp Huyên cười: “Nữa nào!"
Tư Đồ chuẩn bị ra tay thì đồng tử co rụt lại. Đao của hắn ta chỉ vừa được rút ra, nhưng đã có một thanh kiếm cắm xuyên vào trán hắn ta.
Giết trong nháy mắt!
Những người khác biến sắc.
Nhanh quá!
Không có gì hoa hòe lòe lẹt, chỉ có nhanh mà thôi!
Tư Đồ còn chưa chết hẳn, nhưng linh hồn và ý thức của hắn ta đã bị kiếm của Diệp Huyên khóa lại.
Phi Kiếm Định Hồn!
Hắn đã kết hợp phi kiếm và Nhất Kiếm Định Hồn vào với nhau.
Lão tóc trắng gầm lên: “Hỗn xược!"
Lão định ra tay thì đồng tử co rụt lại, đang muốn né tránh thì đã có một thanh kiếm cắm vào đầu.
Xoẹt!
Máu phọt ra từ gáy lão.
Những người khác sửng sốt.
Bao gồm bản thân lão già.