*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu An cúi đầu: “Hắn hút thuốc phiện!”
Thuốc phiện!
Diệp Huyên nhíu mày, đương nhiên hắn biết thuốc phiện là cái gì!
Đó là một thứ hại người, đặc biệt là với người bình thường, có thể xem như thuốc độc mãn tính!
Lúc này, thanh niên kia đột nhiên gào thét: “Vẫn chưa nấu cơm xong à? Có phải ngươi muốn chết không hả?”
Nghe vậy, Diệp Huyên và Đạo Nhất đều nhíu mày!
Tiểu An vội nói: “Sắp xong rồi!”
Đáp xong, cô bé vội chạy đến trước bếp bận rộn, nhanh chóng bưng một bát cháo trắng đến trước mặt thanh niên: “Ca ca, coi chừng nóng!”
Thanh niên nhìn bát cháo trắng kia, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn ta hất đổ bát cháo, gào to: “Ngươi bảo ta ăn cái này á? Thịt đâu? Thịt đâu?”
Tiểu An nhẹ giọng nói: “Hôm nay vẫn chưa bán được thảo dược…”
“Đồ vô dụng!”
Thanh niên hét to: “Ngươi đúng là đồ vô dụng! Đồ vô dụng đáng chết!”
Tiểu An cúi đầu: “Ca ca…”
Thanh niên tức giận nhìn cô bé: “Còn không chịu đi bán thảo dược đi? Cút!”
Tiểu An cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi.
Thanh niên tiếp tục gào thét: “Lại khóc! Chỉ biết khóc! Cái đồ vô dụng này, đợi ta khỏi bệnh rồi! Ta sẽ bán ngươi đi!”
Lúc này, Đạo Nhất đi tới bên cạnh Tiểu An, nàng ta dịu dàng xoa đầu Tiểu An: “Đừng khóc!”
Tiểu An khẽ run rẩy: “Xin lỗi… Tiểu nhân làm ồn mọi người rồi!”
Đạo Nhất khẽ mỉm cười: “Không có!”
Sau đó, nàng ta nắm tay Tiểu An: “Ta dẫn muội đi mua thịt!”
Tiểu An vội vàng lắc đầu: “Ta… Ta không có tiền…”
Đạo Nhất cười: “Ta có!”
Dứt lời, nàng ta kéo Tiểu An ra ngoài.
Diệp Huyên nhìn thoáng qua thanh niên trên giường, sau đó cũng đi ra ngoài theo.
Đi tới bên ngoài, Diệp Huyên cười hỏi: “Tiểu An, ca ca của muội đối xử với muội như thế, sao muội còn muốn chăm sóc hắn?”