*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Lý huynh, hình như huynh lại mạnh hơn rồi!”
Lý Tu Nhiên vừa định đáp lời thì Cát Vân đột nhiên run rẩy nói: “Diệp… Ngươi là Diệp Huyên!”
Diệp Huyên nhìn Cát Vân, cười nói: “Ta đúng là Diệp Huyên, ngươi có vấn đề gì không?”
Cát Vân lập tức tái mặt: “Ta…”
Diệp Huyên nhìn hắn ta: “Đạo Nhất là người phụ nữ của ta, hiểu chứ?”
Cát Vân vội vàng nói: “Hiểu… Ta hiểu rồi, ta sẽ không xuất hiện trước mặt Đạo Nhất cô nương nữa!”
Diệp Huyên cười nói: “Không cần nghiêm trọng như thế, đừng đến làm phiền nàng là được!”
Cát Vân run rẩy nói: “Được được!”
Dứt lời, hắn ta xoay người bỏ chạy!
Diệp Huyên đó!
Ai mà chẳng biết Diệp Huyên!
Đây là người cả đệ tử chân truyền cũng dám giết!
Thật ra hắn ta có biết Diệp Huyên, nhưng chưa từng gặp Diệp Huyên, mà hắn ta cũng không ngờ Diệp Huyên lại đến đây!
Không phải nói hắn đã bị đuổi khỏi Đại Linh Thần Cung rồi sao?
…
Trong viện, Diệp Huyên nhìn về phía Lý Tu Nhiên, cười nói: “Lý huynh, huynh thi vào nội môn rồi sao?”
Lý Tu Nhiên cười to: “Ta không thi vào nội môn nữa!”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Lý Tu Nhiên cười giải thích: “Bây giờ đãi ngộ của đệ tử ngoại môn cũng rất cao! Hơn nữa nội môn vẫn hơi bài xích chúng ta, cho nên không vào cũng được!”
Diệp Huyên hỏi: “Là vì ta ư?”
Lý Tu Nhiên cười nói: “Thật ra chúng ta còn phải cảm ơn huynh ấy chứ! Vì nếu không nhờ huynh, thần cung vẫn sẽ không coi trọng ngoại môn! Bây giờ đãi ngộ của đệ tử ngoại môn không thua kém gì đệ tử nội môn cả!”
Diệp Huyên cười nói: “Không mang lại phiền phức cho các huynh là được rồi!”
Lý Tu Nhiên hỏi: “Diệp huynh, huynh và Đạo Nhất cô nương định đến tinh vực cổ sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Huynh cũng định đi à?”