*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy, ông lão nhíu mày: “Ngươi nói gì thế?”
Diệp Huyên nhìn chằm chằm ông ta: “Ông còn giả ngu à!”
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông lão!
Dù ông lão là một Đại Thánh Nhân, nhưng bọn họ cũng không sợ lắm!
Dù sao bọn họ cũng đông hơn!
Ông lão nơi chân trời nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi đang nói gì thế!”
Diệp Huyên nổi giận: “Ông già, ông còn muốn giả vờ nữa à!”
Dứt lời, hắn xé rách áo mình, trước ngực hắn đã nứt ra, vẫn còn đang chảy máu!
Diệp Huyên nhìn chằm chằm ông lão, căm phẫn nói: “Ta đã từ bỏ hơn trăm triệu Vĩnh Sinh Thần Tinh và năm mươi dòng suối nguồn Vĩnh Sinh cấp Thần của Kiếm Khư Tông vẫn chưa được sao? Cần gì phải đuổi cùng giết tận chứ?”
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều sững sờ!
Hơn trăm triệu Vĩnh Sinh Thần Tinh!
Năm mươi dòng suối nguồn Vĩnh Sinh cấp Thần!
Đầu mọi người không ngừng kêu ong ong!
Lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Còn mấy thần binh bảo vật cấp Cổ Thần kia nữa… Ta không cần! Ta không cần gì cả! Đều là của Tiểu Động Thiên các người hết! Các… Các người bỏ qua cho ta đi!”
Ông lão nổi giận: “Tiểu tử, ngươi đang giở trò gì đấy! Tiểu Động Thiên ta lấy những thứ này bao giờ? Ngươi…”
Diệp Huyên vội nói tiếp: “Không có! Là ta sai rồi! Đúng thế, Tiểu Động Thiên các người không hề lấy những thứ này, là ta nhớ nhầm! Xin lỗi, là ta nhớ nhầm!”
Ông lão: “…”
Mà lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta!
Vương Chiến nhìn ông lão: “Không ngờ Tiểu Động Thiên là có cách đánh tan ý chí kiếm đạo kia, quá lợi hại!”
Ông lão lạnh lùng nhìn Vương Chiến: “Ngươi không có não à? Rõ ràng tên này vu oan hãm hại chúng ta, thế mà ngươi cũng tin?”
Vương Chiến nhếch môi: “Ông nói ta không có não?”