*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên ngây người, sau đó lấy kiếm Thanh Huyên ra: “Thanh kiếm này á?”
Kiếm Tâm Tâm gật đầu: “Hay là tặng cho ta đi?”
Diệp Huyên đen mặt!
Người phụ nữ này nhắm vào kiếm Thanh Huyên của hắn!
Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ, hắn bấm tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trước mặt Kiếm Tâm Tâm, nàng ta cũng không khách sáo mà cầm lấy kiếm vung nhẹ, nhưng lại không có gì xảy ra cả!”
Kiếm Tâm Tâm khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
Thanh kiếm nàng ta đang cầm chẳng khác nào một thanh kiếm bình thường cả!
Diệp Huyên cười nói: “Lúc chế tạo thanh kiếm này, Thanh Nhi từng nói với ta, trên đời này, chỉ có ta có thể sử dụng nó thôi!”
Kiếm Tâm Tâm bĩu môi, ném kiếm lại cho Diệp Huyên: “Nhớ kỹ, ngươi còn nợ ta kiếm đấy!”
Dứt lời, nàng ta xoay người ngự kiếm bay lên.
Diệp Huyên nói: “Trong nhẫn chứa đồ có rất nhiều kiếm tốt, tỷ có thể chọn trước!”
Kiếm Tâm Tâm ở cuối chân trời đáp lời: “Còn cần ngươi nói chắc?”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Tiêu Lâm Lang đột nhiên thay đổi sắc mặt, nàng ta nhìn về phía xa: “Có rất nhiều người đang đến đây!”
Diệp Huyên nhìn về phía xa, đúng là có rất nhiều hơi thở cường đại di chuyển về hướng này!
Tiêu Lâm Lang trầm giọng nói: “Không có ý chí kiếm đạo áp chế, bất cứ ai đều có thể tiến vào nơi này!”
Diệp Huyên cất lời: “Lâm Lang cô nương, lát nữa cô phối hợp với ta một chút!”
Tiêu Lâm Lang nhìn Diệp Huyên: “Có ý gì?”
Diệp Huyên đột nhiên đánh một quyền lên ngực mình.
“Phụt!”
Hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Tiêu Lâm Lang ngạc nhiên: “Ngươi…”
Diệp Huyên đột nhiên hét to: “Tiểu Động Thiên, các ngươi dám cướp đi tất cả bảo vật….”
Nói đến đây, hắn lại đánh thêm một quyền.
Phụt!
Tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi…
Tiêu Lâm Lang nhìn mà trợn mắt há mồm…
Lúc này, một đám người xuất hiện!