*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô gái dần tan biến, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn biến mất!
Sau khi nàng ta biến mất, một cây trâm ngọc chậm rãi rơi xuống!
Lúc nhìn thấy cây trâm ngọc, người đàn ông như bị sét đánh, vô số hình ảnh lập tức tràn vào đầu hắn ta!
“A Y, nàng thích trâm ngọc này không?”
“Thích!”
“A Y là người đẹp nhất trần đời, ta không xứng với nàng…”
“Lâm lang, đời này ta chỉ gả cho chàng!”
“Nhưng bá phụ không đồng ý…”
“Vậy ta sẽ đi theo chàng!”
“Nhưng nàng là thế tử…”
“Không quan trọng bằng chàng…”
“A Y, đời này ta nhất định sẽ không phụ lòng nàng!”
“…”
Người đàn ông trước mặt Diệp Huyên tựa như mất hồn, một lát sau, hắn ta bắt đầu cười to, sau đó lại bật khóc!
Diệp Huyên khẽ thở dài.
Có lẽ trước đây hai người này thật sự từng yêu nhau!
Nhưng cuối cùng người đàn ông này vẫn phụ lòng A Y!
Lúc này, người đàn ông đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên, hắn ta mở lòng bàn tay, một tiểu tháp hư ảo bay đến trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Tiền bối, đây là?”
Nam tử nói: “Đây là tất cả bảo vật của Kiếm Khư Tông! Tiểu huynh đệ, bây giờ nó là của ngươi!”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Nàng cũng không giết người, chứng tỏ nàng…”
Người đàn ông lắc đầu: “Ngươi không hiểu! Nàng không giết ta không có nghĩa là nàng vẫn yêu ta, mà là nàng đã từ bỏ ta rồi!”
Diệp Huyên lại thở dài.
Người đàn ông nhìn hồn mộc trong tay Diệp Huyên: “Tiểu huynh đệ, nhờ hết vào ngươi!”
Nói xong, linh hồn của hắn ta lập tức bốc cháy!
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi, hắn vội nói: “Tiền bối, người…”
Người đàn ông nhịn trâm ngọc trong tay, nhẹ giọng nói: “Là ta nợ nàng…”
Dứt lời, linh hồn của hắn ta lại chạy mạnh hơn!
Chưa đến mấy giây đã cháy sạch!
Chết rồi!
Ba người Diệp Huyên đều im lặng.