*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông hoàn toàn sụp đổ rồi.
Diệp Huyên ở bên kia thoáng do dự, sau đó nói: “Tiền bối, ta còn có việc, chúng ta xin cáo từ!”
Nói xong, hắn xoay người bỏ chạy!
Chuyện tình cảm này đứng nên dính dáng vào thì tốt hơn!
Lúc này, một luồng kiếm thế nhốt Diệp Huyên lại.
Diệp Huyên không biết làm sao: “Tiền bối, ta không muốn nhúng tay vào chuyện của hai người!”
Cô gái tóc trắng nhìn Diệp Huyên: “Ta không bảo ngươi nhúng tay vào!”
Diệp Huyên hơi nghi ngờ: “Vậy ý của tiền bối là?”
Cô gái tóc trắng bước về phía trước một bước, ngay lập tức đi tới trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên thầm đề phòng.
Cô gái tóc trắng nhìn Diệp Huyên: “Giúp ta làm một chuyện!”
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó cất lời: “Tiền bối nói đi!”
Cô gái tóc trắng mở lòng bàn tay, một tấm bảng gỗ xuất hiện trong tay nàng ta.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Đây là?”
Cô gái tóc trắng nhìn tấm bảng gỗ: “Hồn mộc!”
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Bên trong có linh hồn sao?”
Cô gái tóc trắng đáp: “Là linh hồn của nhi tử ta!”
Diệp Huyên: “…”
Người đàn ông phía xa chợt run rẩy nói: “A Y… Nàng… Nàng nói gì!”
Cô gái tóc trắng quay đầu nhìn về phía người đàn ông với nét mặt lạnh như băng: “Bất ngờ à? Ngạc nhiên à?”
Người đàn ông run rẩy nói: “Năm đó… Năm đó nàng không hề giết chết nhi tử của chúng ta!”
Diệp Huyên nghe mà thấy cạn lời!
Mẹ kiếp!
Đây là gia đình không bình thường gì vậy!
Có thể sánh với gia đình của Thiên Diệp rồi!
Nghĩ đến Thiên Diệp, Diệp Huyên lại không khỏi tức giận mắng: “Đồ ngu ngốc!”
Thiên Diệp: “…”
Trong biết bao nhiêu kẻ thù, chỉ có Thiên Diệp này để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc!
Cô gái tóc trắng nhìn người đàn ông: “Đó là nhi tử của ta!”