Diệp Huyên khẽ thở dài.
Bất cứ một thứ gì, một khi có linh trí là đã có sinh mạng!
Dù chỉ là một ý chí kiếm đạo!
Bây giờ Linh Tịch này đã không chỉ là một ý chí kiếm đạo nữa!
Cũng giống như Thanh Nhi vậy!
Năm đó Thanh Nhi cũng chỉ là một phân thân mà thôi!
Nhưng sau đó thì sao?
Thực lực của nàng đã vượt xa bản thể rồi!
Một khi có linh trí là sẽ có tương lai vô hạn!
Mọi người nhanh chóng đi vào sâu bên trong, trong núi sâu có một sơn môn, trên sơn môn khắc ba chữ to: Kiếm Khư Tông!
Kiếm Khư Tông!
Trên sơn môn là bậc thang đá xanh không thể nhìn thấy điểm cuối.
Diệp Huyên đang muốn bước vào thì Linh Tịch chợt dừng lại, không dám tiến vào!
Diệp Huyên cười nói: “Không sao! Nếu chủ nhân của cô tức giận, ta sẽ ngăn cản giúp cô!”
Linh Tịch nhìn Diệp Huyên: “Chủ nhân rất mạnh, ngươi không ngăn được đâu!”
Diệp Huyên hỏi lại: “Vậy cô có muốn đi gặp chủ nhân của mình không?”
Linh Tịch gật đầu.
Diệp Huyên nói: “Vậy thì đi!”
Dứt lời, hắn lập tức kéo Linh Tịch đi lên núi.
Mọi người nhanh chóng đi tới đỉnh núi, trên đỉnh núi có một cung điện rộng lớn, giữa dãy núi phía sau cung điện này còn có vô số đại điện.
Nhìn từ quy mô, có thể thấy Kiếm Khư Tông này không hề tầm thường.
Mà trong Kiếm Khư Tông này, Diệp Huyên cảm nhận được rất nhiều kiếm khí và ý chí kiếm đạo còn sót lại!
Nhưng cũng không mạnh bằng Linh Tịch!
Diệp Huyên dẫn Linh Tịch đi tới một toà đại điện ở phía xa, lúc này, Linh Tịch đột nhiên dừng lại, nàng ta run rẩy nói: “Hơi thở… của chủ nhân…”
Hơi thở của chủ nhân!
Diệp Huyên nhìn về phía toà đại điện kia: “Ở trong đó sao?”
Linh Tịch gật đầu: “Đúng… Đúng thế…”
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Chúng ta đi tới đó xem thử!”
Dứt lời, hắn bèn kéo Linh Tịch đi về phía đại điện kia!
Linh Tịch run rẩy nói: “Ta… Ta sợ…”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày.