*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là hành động gì vậy?
Cô gái nhìn kẹo hồ lô trong tay hắn: “Đây là gì?”
Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Linh vật cấp bậc Cổ Thần, cô nếm thử đi!”
Cô gái hơi do dự, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô, nàng ta bóc giấy đường, liếm thử một cái, nàng ta hơi nhíu mày, dường như cảm thấy cũng ổn nên lại liếm một cái nữa.
Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi: “Ngon không?”
Cô gái nhìn kẹo hồ lô, sau đó nhìn Diệp Huyên: “Ngon!”
Kiếm Tâm Tâm: “…”
Tiêu Lâm Lang: “…”
Diệp Huyên cười hỏi: “Linh Tịch, cô ở đây bao lâu rồi?”
Linh Tịch liếm kẹo hồ lô, sau đó lắc đầu: “Không nhớ!”
Diệp Huyên nói: “Có từng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài không?”
Linh Tịch lắc đầu.
Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”
Linh Tịch đáp: “Chủ nhân bảo ta trông chừng ở đây, không được cho ai đi vào cả!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Chủ nhân của cô đâu?”
Linh Tịch quay đầu nhìn về phía dãy núi: “Ở bên trong!”
Diệp Huyên do dự một lát rồi hỏi: “Còn sống không?”
Linh Tịch lắc đầu: “Không biết nữa!”
Diệp Huyên nhìn về phía dãy núi: “Ta có thể đi vào không?”
Linh Tịch lập tức lắc đầu: “Chủ nhân nói không được cho ai đi vào hết!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Có nói không cho bạn cô đi vào không?”
Linh Tịch nhìn Diệp Huyên: “Bạn?”
Diệp Huyên gật đầu: “Chúng ta là bạn, đúng không?”
Linh Tịch chần chừ một lúc rồi hỏi: “Bạn là cái gì?”
Diệp Huyên cạn lời.
Có lẽ nha đầu này chưa từng đi tới thế giới bên ngoài!
Giống như một trang giấy trắng vậy!
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát, sau đó lại lấy một xâu kẹo hồ lô ra đưa cho Linh Tịch, nàng ta cũng không từ chối mà lập tức nhận lấy.
Diệp Huyên cười nói: “Cô cảm thấy ta thế nào?”